Nghe Lý Đống tự nhiên lại nói như thế, Kỳ Nhiễm chỉ ngước mắt nhìn ông, rồi lập tức thả lỏng. Một chữ "thầy" của Lý Đống không chỉ có giá trị như một cách xưng hô, mà nó còn là sự tin tưởng, là nơi Kỳ Nhiễm có thể giấu đi mọi bí mật của bản thân. Ai cũng đã từng một lần, dù nhỏ dù lớn, nói dối anh, nhưng riêng Lý Đống thì chưa bao giờ.
Kỳ Nhiễm dùng cách ngắn gọn nhất nói rõ mọi chuyện với ông, từ chuyện Vương Văn Thức là ai, thân phận của Y Ân, Hi Hòa và Hi Triệt – người đang nằm ở bệnh viện, đến cách mà anh có được tấm bản đồ này.
"Nói vậy, cậu của con..."
"Vâng, trước mắt con không định nói cho cha mẹ con biết chuyện này, đợi khi tìm được...thi thể..."
"Được rồi, được rồi. Đừng nhắc nữa, quay trở lại làm việc đi."
"Vâng. Con đi đây!" Trước mắt anh thật sự phải bỏ chuyện tình cảm riêng tư qua một bên, chuyện phải làm trước mắt có lẽ còn nhiều hơn chuyện của năm trước cộng lại.
"Khoan đã...Phân công người tới bệnh viện, bảo vệ nhân chứng!" Trước mắt không thể đưa nhân chứng đến sở cảnh sát, nếu hung thủ cho người theo dõi, chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ cung cấp manh mối cho bên cảnh sát, không biết phía hung thủ còn định bày trò gì nữa.
"Vâng." Lý Đống không nói, anh cũng định cho người đến bệnh viện, bảo vệ là một, còn hai thì...
.............................
"Ai là người nổ phát súng đó?" Giọng nói trầm đục vang lên, cho dù đã nhuốm màu năm tháng nhưng vẫn không mất đi vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của nó.
"Trong lúc hỗn loạn, không xác định được đâu?" Vương Văn Thức "khép nép" lên tiếng, cho dù hắn đã ở bên người đàn ông này bao nhiêu năm đi nữa, nhưng hắn nghĩ sẽ không bao giờ có thể trở nên quen thuộc với cách cư xử của ông ta được.
"Nhưng ta thì biết..." Vừa dứt lời, người đàn ông không biết đã cầm khẩu súng trên tay từ bao giờ, người vệ sĩ đứng bên cạnh Vương Văn Thức ôm cánh tay ngã xuống
Khi hắn bắt đầu đi theo Mr.Henry, những người vệ sĩ này đã là tâm phúc của ông, có thể nói đối với Vương Văn Thức, những gì hắn bỏ ra chưa chắc đã được một phần ba bọn họ. Nhưng Mr.Henry có thể với khuôn mặt lạnh tanh, không báo trước, ra tay với bọn họ. Hai chân hắn không tự chủ được run lên, có lẽ đây chính là lý do vì sao hắn đã đi theo ông lâu như vậy nhưng chưa bao giờ được đứng bên cạnh ông. Mr.Henry vừa nhắc nhở hắn rằng: "Anh cần phải tàn nhẫn hơn thế nữa!"
"Kế hoạch lần này, xem như đã thất bại phân nửa rồi phải không?"
Hi Triệt được cứu trong khi chưa lấy được chút tin tức hay lợi ích nào? Y Ân được canh giữ một cách nghiêm ngặt vẫn có thể để đám người Hi Hòa một cách "thuận lợi" đem người đi. Còn chưa nói đến việc, căn cứ bị lộ, xả súng giữa đường.
"Phần còn lại nhất định thành công!" Trước những sự việc chỉ xảy ra trong một đêm, Vương Văn Thức không thể nào nói chắc với Mr.Henry rằng mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa. Nhưng hắn rất tự tin với kế hoạch này, và hắn nghĩ rằng sẽ không có tình huống nào ngoại lệ có thể xảy ra ở đây được.
......................
Tình huống tại bệnh viện xem ra là yên bình hơn cả, đèn của phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ phẫu thuật thông báo mọi chuyện đều rất suôn sẻ. Viên đạn may mắn chỉ sượt qua người, chỉ vì mất máu quá nhiều nên tình huống lâm vào nguy kịch, cũng may đưa đến kịp lúc.
Nhưng cũng vì vấn đề thời gian, ngân hàng máu không kịp đưa đến, đó là lý do...Tiêu Phong đang ở đây! Và, sắc mặt hình như không được tốt lắm.
Có lẽ vì bị đánh thức giữa chừng cộng thêm sự việc này, nên Tiêu Phong ở hiện tại còn đáng sợ hơn cả ác ma. An Nhược đã được đưa sang phòng bệnh cá nhân, mọi người hầu như đều đang tập trung bên trong, nhưng không ai dám lên tiếng.
Trong lúc bầu không khí tắc nghẹn quá mức, cánh cửa phòng bệnh được mở ra, y tá thông báo cho Lục Minh bệnh nhân mà anh chăm sóc đã tỉnh lại. Nghe được tin đó, Hi Hòa, Y Ân cùng Lục Minh không báo trước đồng thời cùng nhau bước đến phòng bệnh của Hi Triệt.
..................
Bên sở cảnh sát cũng có tin vui không kém, sau khi xác định được bốn nơi có khả năng bị nhắm đến, cảnh sát nhanh chóng cải trang tiếp cận nhân viên bên trong thì đều được nhận cùng một tin tức. Ngày hôm qua cả bốn cơ sở đều vừa được bảo trì thiết bị định kỳ cho dù đó phải là hơn hai tuần nữa mới đúng kế hoạch. Bên cảnh sát lập tức xác minh thì bên bảo trì cho hay bọn họ chưa từng cử người đến bảo trì trước thời hạn.
Tin tức được xác định càng làm cho tấm bản đồ của Y Ân ngày thêm đáng tin. Theo như Lý Đống phân tích, đối với loại tội phạm này, khả năng hung thủ dùng bom hẹn giờ là không cao, bọn họ sẽ thiên về những loại thiết bị kích hoạt từ xa để có thể nhanh chóng ứng biến với những tình huống bất ngờ.
Nếu là thiết bị từ xa thì đơn giản hơn một chút, phía cảnh sát chỉ cần dùng chút thủ thuật gây nhiễu có thể xử lý được số bom đó. Nhưng không có nghĩa bọn họ nhất định sẽ làm y như suy đoán của cảnh sát, đó vẫn có thể là một quả bom hẹn giờ.
Hơn hai tiếng sau đội chi viện đến, vì không biết hung thủ sẽ bắt đầu kích hoạt bom từ địa điểm nào, nên việc cảnh sát phải làm quan trọng nhất là xác định vị trí đặt bom. Nơi đặt bom là những địa điểm có chứa hóa chất, một trong số đó là những loại virus gây hại đang được nghiên cứu chế tạo vaccine, một số khác là những chất hóa học có tính nguy hiểm cao, chỉ có những nơi như trung tâm nghiên cứu mới được sử dụng. Nếu có việc gì xảy ra, sợ rằng hậu quả phía sau thà để tên hung thủ đánh bom vào trung tâm thương mại còn tổn thất ít hơn.
"Sếp Triệu, bên ngoài có hai người tìm anh, nói rằng có việc rất quan trọng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT