Kế hoạch được dựng lên bởi đám người Tiêu An Nhược và được họ cho rất hoàn hảo đó lại không ngờ một bước đi khác đang xen vào. Vì Vương Văn Thức chỉ đang ở cách đó chưa đầy 3km, hắn chỉ đến đó để đón một người quan trọng mà thôi, chứ không phải như họ tưởng tượng rằng Vương Văn Thức đang lơ là.
Còn Triệu Kỳ Nhiễm, anh vẫn đang phải đóng đinh tại Sở cảnh sát mà không hề biết đến kế hoạch "trời ơi" của đám người kia.
Lâm Nhữ cùng Lý Mặc vào đó chưa được hai phút, bên trong đã truyền ra vô số tiếng la hét như bị chọc tiết. Bọn họ đã nhất trí sẽ dồn đám người vệ sĩ vào một nơi, An Nhược cùng Hi Hòa sẽ đi vào từ cửa sau do Lý Mặc chỉ điểm để lên tầng hai tìm Y Ân.
Lúc hai người An Nhược bước vào trong, Hi Hòa có thể thấy được chút bóng dáng hốt hoảng của đám người mặc áo đen khi bị những đồ vật lơ lửng rượt đuổi. An Nhược liếc nhìn còn có thể thấy Lâm Nhữ đang chơi đùa với cậu dao điện, đèn trong nhà cứ vì thế mà chớp tắt chớp tắt.
Hai người họ nhân lúc hỗn loạn đi lên được tầng hai, Hi Hòa khe khẽ gọi tên Y Ân. Ngươi bên trong có thể nghe rõ ràng được sự hỗn loạn bên dưới, nhưng không nghĩ là vì có người đến cứu mình gây ra, cậu chỉ nghĩ chắc là vì một số nguyên nhân nào đó mà thôi. Cho đến khi, Y Ân nghe được giọng nói quen thuộc mà cậu đã tâm niệm biết bao lâu.
Cửa từ từ mở ra, hình dáng người bên trong ngày càng lộ rõ dần, Vương Văn Thức rất tự tin vào nơi ẩn náu của mình, với sự dàn xếp bảo vệ hùng hậu như thế, đến cửa căn phòng hắn còn không thèm khóa lại. Nhưng người ta vẫn nói, tính trước bước không qua!
"Sao anh lại đến đây được?" Y Ân không kiềm được sự ngạc nhiên cùng vui mừng, cậu nhào vào lòng anh, ra sức ôm chặt thắt lưng Hi Hòa. Trong lòng có bao nhiêu muốn nói đều ngay giây phút này muốn thổ lộ.
"Lý Mặc đưa anh đến!"
"Anh...biết rồi sao?" Cậu chỉ kêu Lý Mặc đi nhờ sự giúp đỡ của An Nhược, nhưng không ngờ Hi Hòa cũng biết sự tồn tại của Lý Mặc, nhưng khi liếc sang nhìn thấy cái gật đầu của An Nhược, có lẽ cậu cũng hiểu được mọi chuyện.
"Biết hết rồi! Về nhà sẽ xử lý em sao, chúng ta rời khỏi đây thôi.".
Ngôn Tình Sắc"Được. Chờ em một chút!"
Y Ân quay ngược vào trong, ngay dưới tấm đệm giường của cậu, thật sâu trong góc, Y Ân nhoài người lấy từ bên trong ra một tấm bản đồ, trên đó có rất nhiều ký hiệu xanh đỏ khác nhau. Nhìn lại tờ giấy cầm trên tay, Y Ân nhanh chóng gấp lại bỏ vào trong túi quần, quay ra nhìn hai người một cái, nhẹ cười.
"Đó là gì?"
"Là thứ bây giờ có người rất cần, nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Nếu không sẽ không kịp mất."
Phía dưới cầu thang, Lâm Nhữ đang đứng đó, tay vẫn cầm cái bình hoa để cho nó lơ lửng trên không, thấy bóng An Nhược xuất hiện, phía sau là Hi Hòa và Y Ân. Lâm Nhữ ra hiệu cho Lý Mặc "hộ tống" ba người bọn họ rời khỏi đó. Lâm Nhữ bước đến cầu dao điện, đóng lại một cái, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Đám người An Nhược nương theo ánh sáng bên ngoài lẻn ra từ cửa sau, kế hoạch bước đầu thành công trót lọt.
Bước tiếp theo là men theo cửa sau đi đến chiếc xe được giấu trong bụi cây gần đó, như vậy là kế hoạch đã hoàn mỹ. Nhưng khi đám người bước ra được từ cửa sau, chờ đón họ không phải là bầu trời yên tĩnh u ám ban đầu mà là một bầu không khí đặc mùi nguy hiểm.
Trước mặt họ bây giờ là đám người vệ sĩ bị hai người Lý Mặc hù đến mất hồn, vẻ hoảng sợ la hét khi nãy dường như chỉ là giả vờ, vì khung cảnh trước mắt An Nhược bây giờ là biểu hiện của những tinh anh trong ngành vệ sĩ. Khuôn mặt lạnh như tiền, ánh mắt sắc bén, đôi tay đặt nhẹ trên báng súng mang theo vẻ dọa người không đùa được đâu.
"Không ngờ con có thể tìm được đến tận đây!"
Vương Văn Thức với khuôn mặt khác lạ từ phía sau hàng người chậm rãi bước lên phía trước. Nhìn một lượt đám người An Nhược, Vương Văn Thức lại có vẻ như không có gì bất ngờ, cứ như hắn đã đoán trước được mọi việc vậy.
"Ái Vương, mỗi lần gọi tên con, ta đều không cầm lòng được nhớ đến mẹ con. Bà ấy cả đời chưa từng phản bội ta một lần, tại sao con hết lần này đến lần khác làm ta thất vọng..."
Nhìn sang Hi Hòa bên cạnh, hắn tặc lưỡi lắc đầu, vẻ mặt thất vọng kèm theo: "Còn con...Hi Hòa, tuy ta có thể nói không hề đối xử tốt nhất với con, nhưng ta cũng chưa bao giờ cảm thấy mình khiến con bị thiệt thòi, vậy mà con...chẳng những rời bỏ ta lại còn dẫn đứa con yêu dấu của ta đi, bây giờ còn quay sang giúp người ngoài đối phó ta sao?"
"Đừng bao giờ nhắc đến mẹ, từ lúc ông bắt đầu làm những chuyện này, ông đã không còn xứng đáng với bà ấy nữa. Đôi tay ông đã nhuốm đầy máu, những thứ được chứa trong đầu ông không còn là tình yêu đơn thuần bà ấy cần nữa, đó là những thứ ghê tởm nhất. Nếu là thất vọng, ông chính là người làm bà ấy thất vọng nhất!" Chỉ cần nghe người đàn ông đó nhắc đến mẹ, Y Ân không kìm được sự tức giận bên trong người, ông ấy từng là một người mà cậu tự hào nhất, vì cớ sự gì chỉ ngần ấy năm, con người lại có thể thay đổi đến như thế.
An Nhược đứng phía sau cứ như đang trên miệng núi lửa, bọn họ tự ý hành động, bây giờ có lẽ không thể đem Y Ân rời khỏi đây, mà còn làm cho Vương Văn Thức nắm trong tay nhiều con tin hơn. Không biết thân thủ Hi Hòa như thế nào, nhưng cậu thì là một con gà tơ chính hiệu, chửi lộn không bao giờ thua, đánh lộn chưa bao giờ thắng.
"Tiêu nhị thiếu gia, không ngờ cậu cũng có phần. Nể mặt giao tình, tôi sẽ coi như không có chuyện gì, cậu có thể đi."
"Giao tình? Ai có giao tình với ông chứ?! Nếu đi chúng tôi phải cùng đi."
"Cậu đòi hỏi hơi quá, tôi sẽ không đáp ứng được mất...Vậy thì không còn cách nào khác, đành phải mời cậu ở đây làm khách một đoạn thời gian rồi."