Triệu Kỳ Nhiễm rất ngạc nhiên với câu nói của hai người, một bên lại cầm lên tấm ảnh, một bên giải thích cho hai người:

"Đây là Vương Văn Thức trong miệng hai người nói đến, cho đến hôm qua thì tôi vẫn biết ông ta với danh xưng "Vương Tiêu Dương", cũng là người khi nãy cùng tôi nói chuyện."

"Người đàn ông này không phải Vương Văn Thức."

Tin tức vừa nhận được khiến cho Triệu Kỳ Nhiễm cảm thấy hoang mang về mọi chuyện, "người mà anh nghĩ lại không phải người mà anh nghĩ", cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?

"Tôi sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt của người đàn ông đó, nhưng người trên tấm ảnh này...tôi chưa từng gặp bao giờ." Hi Hòa có thể cảm nhận rõ sự bối rối trên khuôn mặt và cả tâm trạng của những người tại đây, nên anh một lần xác nhận sự thật này.

"Nói như vậy, có thể cậu tôi không phải là hung thủ của mọi chuyện."

"Cậu của anh?" Tiêu An Nhược đã trở về trạng thái của cậu, mọi người xung quanh chỉ "hơi" mở to mắt về chuyện đó, cũng không lên tiếng cần cậu giải thích mọi chuyện, vì chuyện trước mắt còn khiến họ đau đầu hơn nhiều.

"À, tôi quên nói với mọi người, "Vương hói" – cũng là chỉ huy đội cảnh sát tỉnh A là cậu của tôi. Đầu năm nay vừa chuyển đơn vị về đây, cũng hơn mười mấy năm chưa gặp rồi!" Biết được "Vương hói" có thể không phải là chủ mưu mọi chuyện, Triệu Kỳ Nhiễm có thể thoải mái nhắc đến ông ấy.

"Nhưng...khi nãy anh gọi cho số điện thoại, đó là..." Lục Minh muốn bổ não ra đến nơi đối với sự việc này, "đáng lẽ ra là người này, nhưng bây giờ không phải là người này, nhưng khi nãy lại là người này".

Triệu Kỳ Nhiễm đang chìm đắm trong sự nhẹ nhõm, một câu nói của Lục Minh "đánh anh về nguyên hình". Anh vừa gọi cho cậu của anh, nhưng người đối thoại lại là "Vương Văn Thức" mà Hi Hòa nhắc đến và người bên kia cũng đã nhận định như vậy. Vậy---

Mọi người đang bị suy nghĩ của bản thân đánh úp, điện thoại Triệu Kỳ Nhiễm vang lên tập trung sự chú ý của mọi người bên trong. Người bên đội cảnh sát báo cáo đã tìm được chiếc xe, điểm đáng chú ý ở đây là chiếc xe chỉ nằm cách ngôi biệt thự hai con phố, nếu đi bộ từ đây chỉ mất khoảng ba phút.

Nếu bọn họ đồng ý thỏa hiệp với "Vương Văn Thức" trong cuộc gọi khi nãy, sợ rằng đã bị mắc lừa. Người bên cảnh sát cũng tìm được Vương Hi Triệt, đúng như dự đoán tình trạng của cậu không mấy khả quan lắm. Hi Triệt bị đâm một vết rất sâu ở bụng, khi cửa container được mở ra toàn bộ mặt sàn xe dường như đã biến thành màu đỏ.

Một chiếc xe cảnh sát được huy động gấp đưa Hi Triệt đến bệnh viện, vì tình trạng quá nguy cấp bọn họ cũng không thể chờ xe cấp cứu đến được, đây nằm trong tình trạng bất khả kháng.

Hi Hòa sau khi nghe xong sự sắp xếp của cảnh sát cũng yên tâm đôi phần, giờ đây anh không thể lo một lúc được hai người. Nhưng hành động lần này của cảnh sát khiến anh có cái nhìn rất khác về họ, có lẽ cảnh sát không xấu như anh tưởng tượng mà chỉ vì anh chưa từng tiếp xúc với họ nên khi nhắc đến cảnh sát, những ấn tượng không tốt đã định hình anh trước.

"Y Ân hiện tại đang ở đâu?" Điều Hi Hòa quan tâm hiện tại nhất chính là tung tích của Y Ân, ai đó nói anh vô tình không màng anh em đi nữa, anh cũng có thể chịu được. Vì chỉ anh biết, một khi Y Ân rơi vào tay Vương Văn Thức cậu sẽ thê thảm như thế nào.

"Anh chỉ biết đó là một căn biệt thự ở ngoại ô, còn việc Y Ân có bị giam ở nơi đó, hay nơi nào khác anh cũng không rõ. Lần anh cùng Y Ân gặp mặt cuối cùng là trước khi em ấy bước chân và căn biệt thự." Có thể nói hiện tại Lý Mặc cùng Tiêu An Nhược đang sở hữu cùng một thân thể, hai người có thể trao đổi qua lại để đối thoại với mọi người.

Bản thân Tiêu An Nhược cũng không câu nệ những chuyện này, với cậu những linh hồn đó cũng chỉ giống như những người bình thường mà thôi. Và hơn nữa, cậu tin rằng sau khi giải quyết xong chuyện này, cậu sẽ có câu trả lời hợp lý nhất.

"Vậy chúng ta đến căn biệt thự đó trước." Hi Hòa sau khi nghe được nơi Y Ân bị mang đến thì như không kìm chế được bản thân, lao ra cửa nhưng bị Triệu Kỳ Nhiễm chặn được.

"Anh như vậy sẽ lại làm hỏng chuyện, anh biết bên trong có bao nhiêu người sao? Anh biết Y Ân bị nhốt ở đâu sao? Anh có nghĩ đến khi bọn chúng biết được Hi Triệt đã được giải cứu, tiếp theo họ sẽ làm gì không? Anh đường đột xông đến đó cũng không có ích lợi gì."

Hi Hòa sau khi nghe được những lời Triệu Kỳ Nhiễm nói, tuy trong lòng vẫn không nguôi được sự lo lắng nhưng coi như đã bình tĩnh được đôi chút. Anh biết việc Y Ân nhờ Lý Mặc quay trở lại báo tin tức cho mọi người chắc cũng đã có tính toán của riêng mình, nhưng cũng không tiêu giải được sự tức giận đôi chút khi cậu tự làm theo ý mình như vậy.

"Trước tiên, tôi sẽ báo cáo với cấp trên về yêu cầu của Vương Văn Thức, đợi sự phân phó của phía cảnh sát ổn thỏa, tôi nhất định không cản anh đi cứu Y Ân. Nhưng với tư cách là một người cảnh sát, tôi không thể để người dân thường như anh lao vào nguy hiểm. Xin hãy tin tưởng cảnh sát chúng tôi, tôi sẽ lấy danh dự của mình ra đảm bảo nhất định sẽ mang Y Ân về cho anh."

Tiêu An Nhược đứng phía sau nghe anh nói rõ từng câu từng chữ, cậu không có cảm giác tức giận giống như lúc nghe anh dùng thời hạn một tuần phá án nếu không sẽ từ chức. Lần này là có chút cảm động, lại có chút rung động, thêm vào sự cảm phục, lúc nào cũng thấy anh có vẻ không quan tâm nhưng lần đầu tiên Tiêu An Nhược cảm nhận được "người trước mắt là đích thị là một người cảnh sát".

Điện thoại trên bàn lại một lần nữa reo lên...

Tác giả: Các bạn có cảm thấy hack não không, đó là ý đồ của mình mà!

Mấy chương đầu mình có viết, những hồn ma sẽ không thể chạm vào con người, không thể tác động vào con người. Vậy có ai thắc mắc, tại sao Lý Mặc lại nhập vào Tiêu An Nhược được không?...Mọi người sẽ tìm được câu trả lời nếu tiếp tục theo dõi bộ truyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play