Tiêu An Nhược từ ở đâu xông đến trước mặt Triệu Kỳ Nhiễm, anh còn chưa kịp hoàn hồn đã bị cậu "thăm hỏi" tới tấp:

"Anh có điên không? Sao lại từ chức? Sao lại hứa hẹn như thế, anh có thể không làm cảnh sát nữa đấy!"

"Sao...cậu biết được chuyện đó vậy!" Anh chỉ mới vừa bước ra từ phòng của Vương hói, ai lại nhanh miệng như thế chứ.

Vương hói nguyên là chỉ huy của sở cảnh sát tỉnh A, tên gọi đầy đủ của ông là Vương Tiêu Dương, nhưng vì cái tên không hợp lắm với khuôn mặt vả lại...tóc trên đầu ông có lẽ còn đếm được ấy chứ! Nên thành ra như thế.

..........................

Vương hói sau khi nghe Triệu Kỳ Nhiễm nói thế cũng không lấy gì ngạc nhiên, ngược lại chỉ thầm than.

"Lần này lại muốn nghỉ bao nhiêu ngày phép?"

"Khoảng một tháng, được không?"

"Một tháng!? Cậu khỏi làm cảnh sát luôn đi."

"Con chỉ gom ngày nghỉ của cả năm lại thôi mà!"

Vương hói là cậu ruột của Triệu Kỳ Nhiễm, vì khi nhỏ ông hay bị bệnh vặt thầy bói nói ông không hợp với Triệu gia nên đã đổi họ ông sang họ Vương, vì thế mà không ai nghĩ giữa họ có mối quan hệ gì. Hơn thế nữa, hiện tại Vương Tiêu Dương không còn ở tại nhà chính nữa, hơn hai mươi năm trước sau khi thành hôn ông đã dọn ra ở riêng. Cũng từ đó anh rất ít khi biết về gia đình hay cuộc sống của ông.

"Lần này lại định làm gì?"

"Chuẩn bị kiếm con dâu về cho mẹ." Nụ cười biến thái của Triệu Kỳ Nhiễm lại một lần nữa làm da đầu Vương hói run bần bật.

"Ha ha ha, thằng nhóc thối, cuối cùng cũng làm nên chuyện rồi! Nhưng một tháng thì không ổn, trong tay ta còn rất nhiều vụ án cần điều tra...Hay như vầy đi, ta sẽ đưa cho con một số vụ án ma túy, nhân lúc bị "kỷ luật" mà xử lý."

"Vậy cũng coi là nghỉ phép sao?" Triệu Kỳ Nhiễm bất mãn.

"Còn muốn nghỉ không?"

"Muốn!" Là cấp dưới thì phải chịu đựng, trong đầu Triệu Kỳ Nhiễm đang tính toán còn lại bao nhiêu ngày để đi tìm Tiêu An Nhược.

.................

"Đây có phải là em ấy đang quan tâm mình không?" Một bên vừa nghe những lời chất vấn của Tiêu An Nhược, một bên Triệu Kỳ Nhiễm lại đang tự hưởng thụ sự quan tâm của cậu.

"Này! Anh có đang nghe tôi nói gì không?" Sau một vạn câu hỏi nhưng không nhận được câu trả lời từ phía anh, đến khi để ý mới thấy tầm mắt lơ đãng của anh.

"Nghe chứ! Chỉ cần giải quyết vụ án trước thời hạn là được mà." Thấy Tiêu An Nhược có dấu hiệu đã bắt đầu nổi giận, Triệu Kỳ Nhiễm quay sang giải bày.

"Không nói với anh nữa, liệu mà tự tính đi!"

Tiêu An Nhược cảm thấy rất bực mình, rõ ràng anh cũng hiểu tình huống như thế nào vậy mà lại hứa hẹn những chuyện viển vông. Mà...sao cậu lại phải quan tâm đến anh làm gì chứ! Đó là chuyện của anh mà...nhưng chỉ nghĩ đến việc đó cậu lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Tuy bề ngoài thể hiện sẽ không để tâm đến anh nữa, nhưng cái cách mà Tiêu An Nhược làm còn khiến cho Lục Minh cảm thấy phiền không còn gì để nói.

Từ sau khi rời khỏi sở cảnh sát, Lục Minh cứ liên tiếp nhận được vô số vô số các cuộc gọi của Tiêu An Nhược. Nào là tình hình bên Triệu Kỳ Nhiễm thế nào? Nào là có manh mối không? Rồi còn có cần cậu giúp gì không? Vâng vâng và vâng vâng.

Khi cuộc gọi thứ sáu trong ngày kết thúc, Lục Minh ngay lập tức gửi qua cho Tiêu An Nhược một số điện thoại, khỏi nói cũng biết là của ai rồi. Sau khi tin nhắn báo đã gửi Lục Minh thẳng tay kéo Tiêu An Nhược vào trong danh sách đen.

Còn về phía Tiêu An Nhược cậu cứ nhìn chằm chằm vào số điện thoại vừa được gửi tới, trong lòng mang nặng nhiều suy nghĩ. Theo như bên phía cảnh sát, hung thủ gây ra những vụ án rúng động thời gian gần đây là bọn tử tù mấy tháng trước được xác định đã tử nạn. Nhưng vì sao ngần ấy thời gian bọn hắn mới quay trở lại để ra tay, hơn thế nữa bọn họ có thể giữa ban ngày ban mặt đem thi thể để trước nhà nạn nhân. Có thể thấy sự tự tin trong cách thức gây án của đám người này rất cao, hay là...họ có sự chuẩn bị từ trước.

"Cậu có nhớ thêm được gì nữa không?" Tiêu An Nhược vừa cắt đứt dòng suy nghĩ của bản thân, nhìn sang thấy Triêu Lâm Nhữ cũng đã lâm vào trầm ngâm từ lúc nào.

"Không có gì đặc biệt cả...nhưng...tôi đang suy nghĩ về trạng thái khi phát hiện có người đang theo dõi bản thân của hai người đó."

"Có gì không hợp lý sao? Bọn họ phát hiện ra cậu và...cậu đã bị giết." Tiêu An Nhược vẫn chưa hiểu hết được tình hình hôm đó, nhưng nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh là người làm việc không đứng đắn, khi bị phát hiện suy nghĩ của cậu cũng hiển nhiên là phải tìm cách bịt đầu mối.

"Không, bọn họ...cứ như đang đợi người phát hiện ra mình vậy. Trước khi bị tên thứ hai đánh gục, tên thứ nhất rõ ràng đã phát hiện ra tôi, hắn đã quay lại...và cười." Nghĩ đến nụ cười của tên đó Triệu Lâm Nhữ vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng.

"Vậy...cậu nghĩ bọn chúng tại sao lại làm như vậy?" Tiêu An Nhược chưa chắc được chuyện này, nhưng thời khắc đó cậu không có mặt cũng như không chứng kiến được chuyện đó, nên cách nghĩ của Triệu Lâm Nhữ là dựa hoàn cảnh mà dựng nên, đương nhiên sẽ đáng tin hơn.

"Vẫn chưa nghĩ ra được!"

Sau cuộc trò chuyện cả hai càng chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân nhiều hơn, nhưng khác ở chỗ, Tiêu An Nhược đang suy nghĩ về tình huống xấu nhất nếu vụ án không được giải quyết theo hạn định, Triệu Kỳ Nhiễm sẽ như thế nào? Ba chữ "Triệu Kỳ Nhiễm" vừa len lỏi vào đại não của Tiêu An Nhược, cậu ngay lập tức bừng tỉnh.

Lúc này, cậu mới để ý rằng từ khi người đàn ông tên Triệu Kỳ Nhiễm xuất hiện, dường như thế giới quan của cậu cũng bắt đầu chuyển hướng. Cứ bâng quơ đôi chút, cậu lại nghĩ đến anh, hình tượng của Triệu Kỳ Nhiễm trong đầu Tiêu An Nhược thật sự sâu sắc hơn nhiều, cậu đã mặc định đó là "người có thể làm được bất cứ chuyện gì trên thế giới". Dù vậy, những quyết định của anh cũng có thể sai vì anh...chỉ là một con người bình thường không hơn không kém.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play