Tiêu An Nhược bước ra phía sau thì thấy hồn ma người phụ nữ đang đứng đó trên tay còn cầm theo một gói đồ, hồn ma người phụ nữ bước đến đặt gói đồ dưới chân cậu rồi rời đi, Tiêu An Nhược bước đến cầm lên xem thì thấy bên trong là hai phần sandwich. Đây là bữa sáng Tiêu Phong chuẩn bị cho cậu trước khi đến công ty! Nhìn theo hướng hồn ma người phụ nữ biến mất cậu cảm nhận được một thứ cảm xúc rung động nhẹ, cứ như thứ tình cảm của anh hai cùng cha dành cho cậu, nhưng nó cũng nhanh chóng bị cậu phớt lờ, Tiêu An Nhược quay đi bước nhanh về phía lớp học.
Bước vào lớp học, cậu ngay tắp lự được "một lố" ánh mắt để ý, vì sao ư? Vì ngoại hình của cậu! Vì sinh non nên da dẻ Tiêu An Nhược lại trắng khó tin tuy không trắng như các bạn nữ nhưng trong lũ con trai cậu chắc chắn nổi bật nhất rồi, thêm vào đôi mắt to tròn hàng lông mi cong vút được kế thừa từ Tiêu phu nhân, thân hình nhỏ nhắn thon gầy nhìn đúng kiểu cậu ấm rồi!
Hàng tá ánh mắt theo chân cậu đến khi cậu đến gần Lục Minh, hỏi hắn chỗ ngồi cậu vừa ổn định chỗ thì thầy giáo cũng theo sau bước vào. Vì chưa có lớp trưởng nên cả lớp đồng loạt đứng dậy, thầy giáo trên bục giảng nhìn là biết chỉ mới vào trường, có chút không mấy già dặn như những thầy cô khác. Thầy giáo bên trên nhìn một lượt cả lớp, gật đầu rồi cho cả lớp ngồi xuống.
Người trên bục giảng bước đến tấm bảng giữa lớp viết lên ba chữ Vương Hi Hòa, tất cả mọi người chăm chú nhìn ba chữ trên bảng không ai nói ra nhưng chắc chắn trong lòng mỗi người đang lặp lại cái tên ấy bao nhiêu lần. Thật là một cái tên đẹp!
"Tên của tôi ở trên bảng, nếu có bạn nào vẫn chưa biết chữ có thể làm đơn gửi lại cho tôi, tôi sẽ giải quyết cho bạn đó quay lại cấp một tránh ngồi nhằm lớp làm khổ nhiều người. Thứ hai, tôi sẽ là giáo viên quản lý của các bạn trong bốn năm học ở đây, chuyên môn của tôi là thể chất, các bạn sẽ được gặp thêm một giáo viên nữa người đó là cố vấn học tập của các bạn. Thứ ba, như các bạn suy đoán tôi là một giáo viên mới về trường thực tập nhưng" Vương Hi Hòa đập tay xuống bàn một tiếng thật lớn, cả lớp lập tức im bặt "Vai vế tôi hơn các bạn nhiều! Khi gặp các bạn tôi không cần chào nhưng khi các bạn gặp tôi thì phải cúi chào. Đó là sự khác biệt của chúng ta! HIỂU RÕ HẾT CHƯA?"
Vương Hi Hòa vừa dứt lời cả lớp bên dưới vẫn chưa hoàn hồn lại, người trước mắt chẳng những nói cho họ biết những điều cơ bản mà còn xác định nhằm vào họ những thứ chuyên sâu luôn! Một số học sinh nữ thì cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Vương Hi Hòa một số thì ngẩn mặt thẳng lưng nhìn là biết "con ngoan trò giỏi", các bạn nam thì khá hơn một chút chỉ cười mỉm tỏ vẻ thích thú, riêng Tiêu An Nhược cùng Lục Minh thì đưa mắt nhìn nhau, đồng thời suy nghĩ cũng tương thông "Thật ghê!"
Ngày đầu tiên thì cũng không làm gì tuy nhiên cũng mất hết cả ngày, nào là xuống thư viện làm thẻ thư viện, đến văn phòng làm thẻ cơm, đăng ký phòng ở lý túc xá. Bữa sáng được hồn ma người phụ nữ cất công đem tới cũng bị Tiêu An Nhược ăn vội ăn vàng để cho qua bữa. Trên đoạn đường Tiêu An Nhược cùng Lục Minh đi thu hút không ít ánh nhìn của mọi người, cực phẩm bắt cặp là nổi hận của bất cứ ai mà!
Phòng ký túc xá được sắp xếp theo chữ cái nên đương nhiên Tiêu An Nhược cùng Lục Minh không thể ở chung được, nhưng cũng không cách xa nhau nhiều. Sau khi làm quen sơ sơ thì cả hai chia nhau bắt taxi ai về nhà nấy, ngày hôm sau Tiêu An Nhược sẽ đem hành lý đến phòng ký túc xá bắt đầu bốn năm đời sống sinh viên.
Tiêu An Nhược về đến Tiêu gia lúc còn sớm, Tiêu Phong cùng Tiêu Viễn Trì vẫn còn ở công ty, bác Phúc – quản gia trong nhà, cũng từ công ty về rồi, buổi sáng bác Phúc phải đưa tài liệu đến cho Tiêu Viễn Trì nên Tiêu Phong mới thay ông chuẩn bị bữa sáng cho Tiêu An Nhược, phần anh cũng muốn làm như vậy! Sau khi phân phó sẽ đợi Tiêu Phong cùng Tiêu Viễn Trì về mới dùng cơm tối, Tiêu An Nhược bước chân lên lầu, dự là sẽ tắm rửa cho thoải mái sau đó sẽ lên mạng lang thang giết thời gian.
Vừa bước vào phòng cậu đã cảm thấy không khí bên trong hơi không thích hợp, thì ra là hồn ma người phụ nữ đang cùng một cậu thiếu niên tranh luận.
"Nè! Cả hai người, đây là phòng của tôi! Không thể cho nhau chút riêng tư sao?" Đôi mắt Tiêu An Nhược tối sầm, đôi tay vơ vàng tìm kiếm thứ gì đó để ném vào mặt hai người trước mắt.
"Cậu ta muốn làm phiền, ta ngăn cản" Người phụ nữ ngừng tay, lên tiếng trước.
"Ta-- Ta--" Người thiếu niên biết mình sai nên ấp úng không nói nên lời.
"Cậu muốn ta giúp chuyện gì?" Tiêu An Nhược cũng đã qua quen với chuyện này, nên cậu trực tiếp về vấn đề chính.
"Cậu sẽ giúp tôi thật sao?" Người thiếu niên cũng rất ngạc nhiên trước cách hành xử của Tiêu An Nhược, thật ra người thiếu niên không hề biết Tiêu An Nhược có thể nhìn thấy bọn họ mà là có người từng được Tiêu An Nhược giúp đã nói cho người thiếu niên nghe. Người đó cũng nói thêm tính tình Tiêu An Nhược rất hòa đồng, luôn giúp đỡ người khác cũng không đòi hỏi, người thiếu niên thật sự có chuyện muốn giúp đỡ sau khi nghe người khác nói nên làm liều tìm đến đây, không ngờ vừa bước vào phòng đã gặp một người phụ nữ một hai muốn đuổi cậu đi, không cho cậu gặp Tiêu An Nhược.
"Tôi sẽ đổi ý, nếu chuyện đó nằm ngoài khả năng." Gặp hồn ma nào muốn giúp đỡ cậu cũng sẽ nói như thế, chứ không lỡ đâu hồn ma đó nhờ cậu giết người, cướp của các thứ thì sao?
"Chuyện là như thế này!" Người thiếu niên lướt qua người phụ nữ vẫn đang trừng mắt với cậu.
Giọng nói của cậu thiếu niên cứ đều đều bên tay, không khí im lặng bên trong căn phòng, đôi mắt xinh đẹp của Tiêu An Nhược theo dòng chảy câu chuyện ngày một mở lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT