Tuy đã biết rất có thể Lục Phỉ sẽ nói vậy, nhưng Thư Nguyên vẫn ngẩn người.
Lúc Lục Phỉ hôn cậu, rõ ràng cậu cũng cảm nhận được sự mất khống chế của Lục Phỉ. Cậu không dám mạnh dạn cho rằng họ đã hòa hợp như ban đầu, nhưng cậu cho rằng ít nhất cũng thay đổi được gì đó. Vì trên ý nghĩa thông thường, hành vi thân mật họ làm tối nay chỉ có những người yêu nhau mới làm.
Thư Nguyên chầm chậm đặt chén xuống, không biết nên nói gì.
Có lẽ nước mắt trên khuôn mặt cậu quá xấu mà Lục Phỉ dời mắt đi, không nhìn cậu nữa: "Mèo của em đang ở nhà."
Thư Nguyên kinh ngạc, thỏ thẻ nói: "Mèo còn đang ở chỗ của Ôn Nghi. Trước khi đi công tác cậu ấy nuôi mèo giúp em, em còn chưa đi đón, nên không về cũng không sao."
Chờ trả lời xong, Thư Nguyên lại có hơi hối hận về câu trả lời này.
Có lẽ Lục Phỉ không quan tâm đến mèo của cậu rốt cuộc đang ở đâu, nói như vậy chỉ là nhắc khéo cậu không nên ở lại. Nhưng cậu vẫn có một chút mong đợi, hi vọng Lục Phỉ thật sự chỉ vì vậy mà nhắc cậu về nhà.
Cuối cùng Lục Phỉ không nhắc lại chuyện phải đưa cậu về nhà.
Thư Nguyên đoán có thể là do quá muộn, bọn họ ăn tối xong thì đã là 12 giờ khuya.
Lục Phỉ dọn dẹp bộ đồ ăn sạch sẽ, phòng bếp là lớp cửa kính trong suốt, từ chỗ của Thư Nguyên có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của anh. Khi Lục Phỉ làm những việc này thường mang đến cho người ta cảm giác anh chẳng liên quan gì đến củi gạo mắm muối nhà cửa, mà là đang làm chuyện thư giãn, lúc anh dùng khăn lông khô lau bàn ăn hệt như đang lau một tác phẩm nghệ thuật.
Thư Nguyên chăm chú nhìn bóng lưng anh một lát, cậu phát hiện Hạt Mè vẫn còn đang nằm trong ổ nhìn mình.
Cậu vẫy vẫy tay, Hạt Mè lập tức đi tới.
Lúc chú chó lè lưỡi giống như là đang mỉm cười, nó liếm tay Thư Nguyên, cậu nhìn chiếc vòng cổ bằng da trên cổ của nó, chắc là vừa rồi Lục Phỉ đeo cho nó mà quên tháo xuống. Trên thẻ đồng hình tròn hình như có khắc chữ, lòng Thư Nguyên hơi rục rịch, bình thường trên thẻ đeo của chó đều có khắc thông tin của chủ nhân.
Cậu sờ đầu Hạt Mè, lông chó to hơn lông mèo rất nhiều, xúc cảm không giống nhau.
Lúc Lục Phỉ từ phòng bếp đi ra, Thư Nguyên đã đứng ở huyền quan.
Hạt Mè ở bên cạnh đang gặm que gặm mài răng.
Sắc mặt Thư Nguyên hơi tái, màu môi cũng rất nhạt, khi đứng ở nơi đó ngoại trừ đầu tóc rối bù với gam màu nổi loạn còn mang chút sức sống ra, nhìn cậu không có chút tinh thần nào. Có lẽ do chuyện tiêu hao thể lực bắt đầu từ lúc sập tối, kéo dài rất lâu mới kết thúc, cậu lộ ra vẻ ngái ngủ, mũi hơi đỏ.
"Vẫn là phiền anh đưa em về nhà một chuyến." Thư Nguyên nói: "Hình như em quen giường rồi."
Lục Phỉ không có ý kiến gì, càng không giữ cậu lại.
Bọn họ xuống cầu thang, đêm khuya đường phố rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của họ trước sau xuống bậc thang. Thư Nguyên đi khá chậm, nhưng không cách Lục Phỉ quá xa.
Xe của Lục Phỉ vẫn đậu ở chỗ buổi chiều, khi đó họ không nghĩ Thư Nguyên sẽ ở lại lâu như vậy.
Vì mưa nên mặt đường vẫn còn rất ướt.
Thư Nguyên hít một hơi thật sâu không khí tươi mới bên ngoài, hỏi: "Vừa rồi anh và nó tản bộ gần đây à?"
Lục Phỉ nói: "Ừ."
Anh dừng một lại, trả lời thêm: "Phía trước có một công viên, đi bộ khoảng 20 phút."
Thư Nguyên nhớ công viên kia: "Có một lần chúng ta đạp thuyền ở đó, là kiểu mà hai người cùng đạp, em đạp một nửa thì không đạp nữa, anh lại đạp được rất lâu."
Lục Phỉ nói: "Hồ rất nhỏ, cũng đạp không bao lâu."
Thư Nguyên nhớ ra gì đó, cậu muốn cười nhưng không cười được: "Pháo hoa que anh mua ở sạp hàng trong công viên đốt không cháy, cả một đoạn dài phía trước đều trống không, phải đợi rất lâu mới tóe ra hoa lửa."
Vài giây sau Lục Phỉ mới nói: "Nếu mua loại 3 đồng một cây thì sẽ không như vậy."
Thư Nguyên lập tức ngậm miệng lại.
Trước kia cậu không hiểu, giờ cậu đã hiểu rồi.
Không phải ai sinh ra cũng đều có thể không buồn không lo, mà sự vui vẻ khi đó của họ có nhiều tiền nữa cũng chẳng thể mua được.
"Ka."
Một tiếng động nhỏ.
Trong đêm, tiếng khóa xe lách cách rơi vào trong tai vô cùng rõ ràng.
Họ đến cạnh chiếc xe, trên mặt sơn bóng loáng của chiếc xe còn vương nước mưa chưa khô, ảnh ngược của họ bị phản chiếu thành hình dáng kì quái. Qua cửa sổ Thư Nguyên nhìn thấy bộ dạng xốc xếch của mình, cậu vòng qua bên kia xe mở cửa ghế phụ.
Ngồi vào xe Thư Nguyên "suýt" một tiếng, miệng mím lại, vừa chạm mông lên ghế thì nước mắt đã lập tức rơi xuống.
Cậu tự động đưa tới cửa để bị "mần" một hồi, "mần" xong còn phải bị đuổi về nhà mình, cậu cảm giác mình đúng là con gà bệnh, yếu ớt mà còn ra vẻ, rõ ràng mới vừa rồi còn nghĩ dù thế nào cũng đều vui, quá là vĩ đại, bây giờ đã ấm ức muốn gào khóc rồi.
Vì ấm ức mà muốn khóc, còn muốn mắng người.
Nhưng lại không dám.
Vì thế lại càng ấm ức hơn.
Lục Phỉ lái xe khoảng hơn 10 phút, hình như chờ đến lúc dừng đèn xanh đèn đỏ mới chú ý tới cậu.
Chiếc xe nằm im trên đường, khi mở đèn xi nhan rẽ trái, tiếng thông báo nhịp nhàng quanh quẩn trong xe.
"Không bị thủng."
Lục Phỉ nói.
Thư Nguyên đã điều chỉnh lại tâm trạng, quay đầu qua nói bằng giọng mũi: "Cái gì?"
Lục Phỉ nhìn lại cậu một cái rồi loại quay đi, giọng điệu chẳng lên chẳng xuống nói tiếp: "Lúc vào anh đã chú ý, không bị thương."
Khi đó Lục Phỉ vô cùng dữ dội, nhưng lại chú ý không để cậu bị thương.
Lục Phỉ nói: "Chỉ là sưng đỏ, không có làm đến bị thương."
"À?" Thư Nguyên há miệng, mặt đỏ rần: "Ờ..."
Tình hình này, không hiểu sao hơi giống với lần đầu tiên của họ.
Sự thật thì sau khi chia tay một năm làm một nháy, cảm thấy có hơi gượng gạo.
Bọn họ chẳng là gì của nhau, gì cũng không phải.
Nhưng Thư Nguyên vẫn cảm giác loại ngây ngô thầm kín trong đó, cậu rất thích cảm giác hiện tại, tựa như mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt, cậu nâng niu nó trong tận đáy lòng, nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt.
Xe dừng ở dưới lầu.
Dừng ở dưới lầu căn nhà mà họ đã từng cũng sở hữu.
"Quên hỏi em có còn ở đây không đã lái thẳng đến đây." Lục Phỉ nói: "Xin lỗi em."
"Vẫn còn." Thư Nguyên nhìn anh, nhấn mạnh như để tỏ rõ lòng mình: "Ngày nào cũng ở đây, từ trước đến giờ em chưa từng dọn đi, ngoại trừ Ôn Nghi cũng chưa từng đưa ai đến."
Lục Phỉ không quá quan tâm đến chuyện này, anh "Ừ" một tiếng rồi nói: "Em lên đi."
Thư Nguyên không nỡ rời đi, ánh mắt nhìn Lục Phỉ thể hiện rất rõ, cậu muốn một nụ hôn.
Tất nhiên, Lục Phỉ có thể sẽ không cho cậu.
Sự thật đúng là như vậy.
Mãi đến khi Thư Nguyên xuống xe, Lục Phỉ cũng không nhìn cậu ra sao, chỉ nói: "Ngày mai em đừng tới."
Thư Nguyên như bị điểm huyệt đứng tại chỗ, toàn thân cứng đờ.
Lục Phỉ vẫn nhìn về phía trước, đuôi mắt hơi nhướng lên, khiến cho dù nhìn từ góc nghiêng cũng thấy anh có vẻ bạc tình: "Ngày mai anh tăng ca."
Thư Nguyên như được trời ban thần lực, từ từ giải huyệt đạo: "Vậy ngày mốt thì sao?"
Lục Phỉ nói: "Ngày mốt có hội nghị."
Huyệt đạo được giải, sức mạnh xông thẳng đến trái tim.
Hơi thở của Thư Nguyên không ổn định, vì lòng cậu đang loạn cào cào: "Ngày kia thì sao, ngày kia anh sẽ ở nhà chứ?"
Rốt cuộc Lục Phỉ cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thử dò hỏi: "Em không có việc gì phải làm sao?"
"Đương nhiên có việc." Thư Nguyên gật gầu, nói thẳng: "Nhưng đến gặp anh vẫn quan trọng hơn, em đã làm xong việc trước thời hạn từ rất lâu trước đó rồi."
Lục Phỉ không nói gì, chỉ thu mắt rồi lại nhìn về phía trước, lái xe rời đi.
Thư Nguyên đứng đó một hồi, lúc xoay người lên lầu bước chân cậu trở nên nhẹ nhàng.
Cậu nhẹ nhàng đá văng một hòn đá trên đấu, khuôn mặt hiện lên ý cười cùng với đầu tóc rối bù và chóp mũi đỏ bừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT