“Ăn cơm ! Ăn cơm !”
Sau khi tất cả mọi người nhập tọa*, Độc Cô Hiểu mới mang theo Khoái Phi khoan thai tới trễ.
*Nhập tọa: việc mọi người cùng ngồi chuẩn bị ăn cơm
“Tiểu Long Nữ? Ngươi thay quần áo hả?” Khoái Phi bay đến trên vai Lâm Bảo Nhi, nhìn nàng vài lần, “Biến đẹp! Biến đẹp!”
“Trời ạ! Ta không có nghe nhầm chứ! Khoái Phi nói chuyện với người khác kìa!”
Một nam tử mặc trang phục ngắn màu đen, tóc ngắn ngủn tò mò tiến vào, ánh mắt chiếu thẳng vào Lâm Bảo Nhi.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này xưng hô như thế nào?”
“Ta họ Long!” Lâm Bảo Nhi tặng cho hắn một nụ cười ngây thơ bỡn cợt, “Ngươi gọi ta Tiểu Long Nữ được rồi.”
“Tiểu Long Nữ, tên rất hay, ta là Hoàng Tuyền.”
“Hoàng Tuyền?” Lâm Bảo Nhi hơi hơi sửng sốt, “Tên này thật sự là. . . . . . Tên rất hay, ừ, tên rất hay.” (Linh: Hoàng Tuyền là tên khác của âm phủ/ suối vàng)
“Tuyền, sự việc xong xuôi ?” Độc Cô Hiểu ngồi ở ghế trên, đong đưa chiếc chén dạ quang trong bàn tay, vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
“Bẩm chủ tử, đã làm thỏa đáng.” Hoàng Tuyền thu hồi bộ dáng hi hi ha ha nghiêm trang trả lời.
“Hồng đâu? Sao hắn không trở về cùng ngươi?”
“Hắn. . . . . .” Hoàng Tuyền dừng một chút, “Hắn. . . . . .”
“Không cần phải nói, nhất định là lại bị mỹ nữ nào đó cuốn lấy rồi?” Ngưng Sương cúi đầu, lạnh lùng địa nói, “Hồng tiểu tử kia, sớm hay muộn cũng chết trong tay nữ nhân.”
“Ngưng sương, ngươi có ý tứ gì?”
“Quên đi.” Độc Cô Hiểu hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua mọi người, “Những người khác đều vắng mặt, các ngươi không nên vì mấy chuyện vô vị mà tranh cãi. Long cô nương là bằng hữu của ta, nàng sẽ ở trong sơn trang mấy ngày, tất cả mọi người biết rồi chứ?”
“Vâng!” Mọi người gật gật đầu.

Lâm Bảo Nhi hấp tấp đứng lên nhìn về phía mọi người gật gật đầu, “Về sau mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
“Không cần khách khí như vậy.” Huyền Song nhìn Lâm Bảo Nhi liếc một cái, “Nhưng mà mấy ngày này, rất nhanh sẽ là quá khứ.”
“Ha hả, đúng vậy.” Lâm Bảo Nhi nhìn hắn một cái, người này. . . . . . có vấn đề.
Trong đại sảnh hoà thuận vui vẻ ăn xong trưa, sau đó tất cả mọi người đều lập tức giải tán. Độc Cô Hiểu ngồi tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nam nhân này cư nhiên một mình ăn cả một đại bồn* cơm, mà dáng người hắn lại vẫn có thể duy trì tốt như vậy, thật đúng là khiến kẻ khác ngưỡng mộ.
*Đại bồn: một chậu, một nồi
Lâm Bảo Nhi lặng lẽ tới gần hắn, nàng bắt đầu tinh tế đánh giá nam nhân trong truyền thuyết rất lợi hại trước mắt này, hắn thật sự chính là đại hồ tử mình gặp mặt ngày đó sao? Như thế nào một chút nét tương tự đều không có vậy?
Chẳng lẽ hắn thật sự chỉnh dung* sao?
“Ngươi làm gì cứ nhìn như vậy?” Độc Cô Hiểu mở hai mắt, cùng Lâm BẢo Nhi bốn mắt nhìn nhau.
Hai người khoảng cách gần trong gang tấc, làm mặt Lâm Bảo Nhi lập tức đỏ lên.
“Ngươi sốt sao?”
Độc Cô Hiểu nhìn Lâm Bảo Nhi khó hiểu, “Mặt ngươi sao lại hồng như vậy?”
“Ta kỳ thật. . . . . . Phải . . . . .” Lâm Bảo Nhi lui ra phía sau vài bước, “Ta có lời hỏi ngươi.”
“Ồ” Độc Cô Hiểu trưng vẻ mặt tôn trọng mời đặt câu hỏi.
“Ngươi. . . . . . Chỉnh dung sao? Râu của ngươi đâu? Còn có. . . . . .”
“Ngươi nói cái này?” Độc Cô Hiểu từ trong ngực lấy ra một khối nhân diện*, lắc lắc trước mặt Lâm Bảo Nhi, “Đây là thứ ta thường mang theo lúc ra ngoài, tuy nhiên rất ít dùng ở Tô Dương thành.”
*Nhân diện: mặt nạ da người (chắc thế)
“À!” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu, ai nói khoa học kỹ thuật ở cổ đại không phát triển? Nàng thấy không phải là như vậy.

“Uy uy!” Khoái Phi bay đến đầu vai Lâm Bảo Nhi, nhỏ giọng nói, “Ngươi có ý đồ với chủ nhân của ta.”
“Không, không có!” Lâm Bảo Nhi lập tức khẩn trương lắc lắc đầu.
“Ngươi nhất định có.” Khoái Phi ở giữa không trung bay vài vòng, sau lại đậu trên vai Độc Cô Hiểu lớn tiếng nói, “Chủ nhân, Tiểu Long Nữ nói nàng thích ngươi.”
“A!” Lâm Bảo Nhi lập tức nhào lên bắt được Khoái Phi, “Ngươi nói bậy bạ gì đó, đồ con chim ngu ngốc này. . . . . .”
“À”
Độc Cô Hiểu ở một bên thờ ơ ‘à’ một tiếng, không nhìn một người một chim đang dằn co bất phân thắng bại bên kia, vẻ mặt hờ hững đứng dậy đi ra bên ngoài, lúc gần ra khỏi còn không quên nói một câu, “Khoái Phi, ngươi nhớ rõ đường trở về chứ?”
“Thấy được chứ? Thấy được chứ?”
Đợi Độc Cô Hiểu đi rồi, Khoái Phi bày vẻ điểu(chim) dạng vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi không cần làm trò, chủ nhân của ta không thích nữ nhân.”
“Hắn là pha lê sao?” Lâm Bảo Nhi bóp bóp nắm tay, bày ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt thấy chết không lùi, “Cho dù là pha lê chống đạn, ta cũng phải đánh cho hắn vỡ ra!”
“Ngạch. . . . . . Hắn là vật cách điện. Cách mạng chưa thành công, Tiểu Long Nữ. . . . . . Tiếp tục nỗ lực lên!” Khoái Phi đắc ý tiếp tục cất cánh.
“Con chim chết tiệt, giọng điệu của ngươi ý gì? Tin hay không ta nhổ sạch hết lông ngươi?” Lâm Bảo Nhi quay đầu hung tợn trừng nó một cái.
“Oa oa. . . . . . Giết chim diệt khẩu ! Giết chim diệt khẩu !” Khoái Phi bay nhanh ra ngoài, trong lúc thật sự bối rối đã rơi mất một cái lông chim. . . . . .
Chẹp chẹp, Lâm Bảo Nhi nhặt lên chiếc lông chim xinh đẹp kia, kỳ thật nàng là người có lòng nhân ái to lớn. Chiếc lông chim này bỏ đi thì quá lãng phí, giữ lại đi làm thẻ kẹp sách, lông chim từ năm 2050 a. . . . . .
Đợi cho Lâm Bảo Nhi đem chiếc lông chim kia cẩn thận cất cho tốt, nàng ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, nơi này không lẽ chỉ còn lại có mình nàng sao? Làm sao bây giờ? Vừa rồi lúc đi tới là nha hoàn mang nàng vào, hiện giờ phải tự đi về sao? Sẽ không dẫm lên bẩy rập linh tinh tiếp chứ? Đây chính là chuyện liên quan đên tánh mạng đấy. . . . . .
“Ta nói. . . . . .” Lâm Bảo Nhi đi tới cửa hét to một câu: “Có người ở đây không?”
Bốn phía im ắng, ngay cả cái hồi âm đều không có.

“Có người. . . . . .”
“Mỹ nữ, cần ta cống hiến sức lực sao?”
Lâm Bảo Nhi thấy hoa cả mắt, Hoàng Tuyền đã bay nhè nhẹ tới dừng ở trước mắt của nàng.
“Này. . . . . . trí nhớ ta không tốt, không nhớ rõ đường trở về.” Lâm Bảo Nhi cúi đầu, túm túm góc áo, làm bộ dáng sợ hãi.
“Có năng lực vì mỹ nữ cống hiến sức lực là vinh hạnh của ta.”
Hoàng Tuyền cực phong độ làm cái khoát tay mời đi, “Ngươi ở phòng cho khách phải không? Đi theo ta.”
“Cám ơn.” Lâm Bảo Nhi cẩn thận đi theo phía sau hắn, người này tuy rằng thoạt nhìn bên ngoài có hơi hư hữu kỳ biểu*, bất quá thấy thế nào cũng so với Huyền Song thuận mắt một ít.
*Hư hữu kì biểu: Tốt mã dẻ cùi (QT) có thể hiểu như chỉ được cái bề ngoài tốt đẹp còn bên trong thì chả có gì.
“Đúng rồi, ta nghĩ. . . . . .” Lâm Bảo Nhi vừa đi bên cạnh vừa nói chuyện với Hoàng Tuyền, đây là thời cơ để nàng bắt đầu tìm hiểu tình hình kẻ địch tốt nhất.
“Ngươi muốn như thế nào?” Hoàng Tuyền quay đầu lại nhìn nàng cười cười, “Không phải là nhìn trúng ta chứ?”
“Hả, ngươi nói chuyện thật hài hước!” Lâm Bảo Nhi che miệng khẽ cười cười, “Ta chỉ là cái tiểu nha hoàn gặp rủi ro, làm sao mà xứng với các ngươi gì đó đại nhân vật chứ? Ta chỉ muốn biết một chút về người và tình huống trong sơn trang, mắc công sau này đắc tội với người nào. . . . . .”
“Ai, chúng ta ở đây cũng không nhiều người lắm, tất cả mọi người đều ở chung hòa thuận, đương nhiên cũng có một số cá biệt, chẳng hạn như tên Huyền Song kia đi, hắn là cái quái vật sạch sẽ ghê gớm, còn có Ngưng Sương người cũng như tên có thể đem người khác đông lạnh thành băng, còn có Hồng Trần, tên kia là cái đại sắc lang nên ngươi tốt nhất là cách xa hắn một chút, Huyễn Thiên cũng không tệ lắm, nhưng hắn có bị tính ngược cuồng. Về phần Lam Hải, người kia không có đặc thù ham muốn gì, chỉ thích uống rượu. . . . . . Ai, tổng thể mà nói tất cả mọi người rất hòa đồng, đặc biệt là ta” nói tới đây Hoàng Tuyền nhìn Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái “Con người của ta có tiếng là nhiệt tâm.”
“Cũng có tiếng nói nhiều.”
Huyền song đứng ở chỗ rẽ cách đó không xa, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, “Hoàng Tuyền, ngươi sao lại ở chỗ này, chủ tử gọi ngươi đến thư phòng đó.”
“Thư phòng? Ta lập tức đi! Long cô nương, ta phải đi rồi!”
“Ồ, đi thong thả.”
Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Huyền Song, tiểu tử này bệnh hoạn này có vẻ rất không ưa nàng.
“Tiểu Long Nữ” Huyền Song đến bên cạnh Lâm Bảo Nhi, tinh tế quan sát đánh giá nàng “Ngươi là người Tứ Thủy?”
“Ừ” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu.
“Cũng biết Tứ Thủy nổi danh nhất là sông Lãnh Hương chứ?”
“Tứ Thủy căn bản là không có sông Lãnh Hương, Huyền Song công tử nhớ lầm rồi?” Lâm Bảo Nhi nâng mắt nhìn thẳng khuôn mặt tái nhợt của Huyền Song, người này cảnh giác không phải mạnh bình thường, may mắn mình trước kia đã nghe theo mệnh lệnh củaLục Thiên Diệc chuẩn bị tốt mọi thứ, nếu không sẽ bị lộ tẩy.

“Ha ha, là trí nhớ của ta kém, không phải sông Lãnh Hương, đó là cái sông gì nhỉ. . . . . .”
“Là sông Thanh Linh, nhưng mà ba năm trước sau đợt đại hạn hán qua đi nước sông đã không còn nhiều lắm.” Lâm Bảo Nhi tự tin cười cười, “Ngươi hình như rất có hứng thú với chuyện tình ở quê nhà ta hả?”
“Một chút.” Huyền Song vòng vo xoay người,” Ta từng đi qua hai lần, có một lần đi qua ta gặp được quá một người, mà người kia nhìn rất giống Long cô nương, không biết Long cô nương có song sinh ca ca không?”
“Ca ca? Không có, nhưng tỷ tỷ thì có mấy người, ngươi biết họ sao?”
“À, vậy có thể là con mắt của ta cũng không tốt lắm.” Huyền Song có thâm ý khác cười cười, “Ngươi phải đi về sao? Ta tiễn ngươi.”
“Tốt.”
Lâm Bảo Nhi cùng Huyền Song hai người một trước một sau đi về phía trước, trước sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
“Ngươi chỉ ở trong này nghỉ vài ngày, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Sẽ không ở luôn chỗ này không đi chứ? U Lan sơn trang chưa bao giờ nuôi người rảnh rỗi.”
“Có phải người rảnh rỗi hay không ngươi nói là được, huống chi. . . . . . Ta ở hay không ở chỗ này, cũng không tới lượt ngươi ý kiến.”
“Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?”
“Ta chỉ cầu nơi sống yên thân ổn định
“Nghĩ muốn sống yên thân ổn định? Ta có thể giúp ngươi tìm chỗ.”
“Không nhọc Huyền Song công tử lo lắng, ta tới rồi.”
Lâm Bảo Nhi dừng bước, trên mặt hiện ra nụ cười khiêu khích “Thời gian vài ngày thật dễ dàng quá, nhưng mà người định không bằng trời định, mấy ngày nay sẽ phát sinh sự tình gì, ta rốt cuộc có thể rời đi hay không, mấy việc đó ta nghĩ ngươi không quyết định được.”
“Ngươi muốn tiếp cận Vương gia?”
“Nói không chừng là hắn muốn tiếp cận ta thì sao?” Lâm Bảo Nhi nghịch ngợm cong lên khóe môi, “Không cần tôn chủ tử ngươi quá mức thanh cao, có cao thế nào cũng vẫn là con người, không phải là thần.”
“Ta sẽ trông chừng ngươi, ” Trong hai tròng mắt dài mảnh của Huyền Song phát ra ánh điện khiến người ta sợ hãi, “Ngươi sẽ không có cơ hội đâu.”
“Vậy chúng ta liền cưỡi lừa xem Xướng Bổn*, hãy đợi đấy!” Lâm Bảo Nhi dùng sức đẩy cửa phòng ra, “Ta phải nghỉ ngơi , thứ cho ta không tiễn xa được .”
*Nguyên văn ‘kị lưu khán xướng bản’: còn đầy đủ thường là ‘kị lưu khán xướng bản, tẩu trước tiêu’ có nghĩa cưỡi lừa ngồi xem hát, cứ nhấm nháp (thong thả) mà xem; cứ xem tình hình diễn biến thế nào rồi mới có thể kết luận được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play