Tô Dương thành là một thành trì phồn hoa, cũng là nơi buôn bán trao đổi huyết mạch của Đại Mạc hoàng triều với các quốc gia khác.
Nơi này thuộc phạm vi thống trị của Độc Cô Hiểu, dân chúng an cư, đêm không cần đóng cửa, là nơi vô cùng lý tưởng để đi nghỉ phép.
Nhưng mà, nơi này không phải nơi thích hợp để ăn xin!
Lâm Bảo Nhi mặc trang phục ăn mày rách tung toé, bưng cái bát vỡ Lục Thiên Diệc tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng, tựa nghiêng vào một cái ngõ nhỏ, kiệt sức phơi dưới ánh thái dương. (Hàn: đọc xong đoạn này thật muốn ột đấm vào mặt tên LTD quá,Linh: tỷ cũng thế)
Ngẫu nhiên có một hai người qua đường thương tình nhìn nàng, cho nàng hai ba đồng tiền, tuy nhiên đại đa số mọi người ngay lập tức lựa chọn không để ý sự tồn tại của người này. . . . . .
Nhân tình ấm lạnh a!
“Lục Thiên Diệc, ta ân cần thăm hỏi cả nhà ngươi.” (Hàn: Hàn Hàn cũng thăm hỏi mười tám đời tổng tông nhà hắn a)
Lâm Bảo Nhi vừa chịu phơi nắng vừa thấp giọng mắng Lục Thiên Diệc, tiểu tử kia rõ ràng là lấy việc công trả thù riêng. Nói cái gì mà giả trang làm ăn mày tiếp cận Độc Cô Hiểu thì hắn sẽ không hoài nghi, đây là thân phận tốt nhất để tiếp cận Độc Cô Hiểu, tốt, tốt cái rắm! Nàng ở ngoài phố hóng gió phơi nắng đã năm ngày, đừng nói là Độc Cô Hiểu, mà ngay cả một người nói chuyện với nàng cũng không có.
“Độc Cô Hiểu, ngươi ở nơi nào?” Lâm Bảo Nhi nhịn không được nhìn trời hét to một câu.
“Ngươi tìm Độc Cô Hiểu? Ngươi tìm Độc Cô Hiểu?”
Một âm thanh kỳ dị bỗng vang lên ở trên đầu của nàng.
“Ừ, ai?” Lâm Bảo Nhi khẩn trương ngồi dậy, hết nhìn đông tới nhìn tây, bốn phía vắng vẻ không có một người nào.
Chẳng lẽ gặp quỷ ?

“Người nào? Không cần giả thần giả quỷ! Nhanh đi ra!”
“Nhìn trên đầu! Nhìn trên đầu!”
Cái âm thanh kì quái kia lại vang lên.
Lâm Bảo Nhi cẩn thận ngẩng đầu, chỉ thấy ở trên đầu nàng có một con vẹt nhiều màu.
“Là ngươi. . . . . . nói chuyện cùng ta?” Lâm Bảo Nhi có chút nghi hoặc hỏi.
“Vô nghĩa, không phải ta, chẳng lẽ là quỷ? Là quỷ?” Con vẹt quăng cho Lâm Bảo Nhi ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc.
Ta kháo*, thói đời này hỏng rồi, ngay cả vẹt cũng kiêu ngạo đến cái trình độ này.
*Kháo: Kháo or phiên âm TQ là /kào/ tương đương với từ F*CK trong tiếng Anh (chôm chú thích trong truyện oan gia ngõ hẹp)
“Ngươi là vẹt nhà ai, làm sao có thể nói chuyện thần kỳ như vậy?”
“Nói ra sợ hù chết ngươi. Hù chết ngươi!” Vẹt chớp chớp cánh đáp xuống trên vai Lâm Bảo Nhi, “Chủ nhân hiện tại của ta chính là chủ nhân đương nhiệm Tô Dương thành Độc Cô Hiểu! Độc Cô Hiểu, Độc Cô Hiểu!”
“Tốt lắm, ta biết rồi, không cần lặp lại đến ba lần, không phải là Độc Cô Hiểu sao? Độc Cô Hiểu?” Lâm Bảo Nhi đưa tay bắt lấy con vẹt kia, “Hắn ở nơi nào mang ta đi gặp hắn.”
“Buông Khoái Phi ra! Buông Khoái Phi ra!” Con vẹt kia ở trong tay Lâm Bảo Nhi vùng vẫy vài cái, “Khoái Phi lạc đường, Khoái Phi lạc đường !”
“Hóa ra ngươi kêu Khoái Phi(bay nhanh)? Sao tên khó nghe như vậy!” Lâm Bảo Nhi nới lỏng ngón tay, nàng là người có lòng nhân ái, sẽ không ngược đãi động vật nhỏ.

“Cũng không phải ta tự đặt, đều là Hồng Tuyến ngu ngốc kia đặt tên cho ta.” Vừa nói đến tên của mình, bộ dạng Khoái Phi cũng rất là không vừa lòng.
“Hồng Tuyến? Là sát thủ Hồng Tuyến sao?” Lâm Bảo Nhi há to miệng, “Ngươi biết nàng?”
“Ngươi buông ta liền nói cho ngươi.”
Con chim nhỏ này không ngốc a!
“Ta buông ra ngươi bay mất làm sao bây giờ?” Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, “Trừ phi, ngươi để cho ta buộc cái dây thừng trên người ngươi!”
“Khoái Phi hứa danh dự, Khoái Phi không bay, Khoái Phi không bay. . . . . .”
“Được rồi, sợ ngươi rồi!” Lâm Bảo Nhi buông lỏng hai tay cầm lấy nó ra, “Nói đi, ngươi biết Tơ Hồng như thế nào?”
Khoái Phi hoạt động cánh một chút, “Nói thì thực dài.”
“Vậy ngươi liền nói ngắn gọn!”
“Khoái Phi là điểu của công ty xuyên không, ở thời điểm thi đấu bị Hồng Tuyến mang nhầm vào đường hầm thời không, rồi tới nơi này.”
“Công ty xuyên không? Đường hầm thời không?” Lâm Bảo Nhi hơn nửa ngày mới phản ứng lại, “Vậy ngươi đến từ năm nào?”
“Năm 2050!”
“2050. . . . . .” Lần này Lâm Bảo Nhi hoàn toàn ngây người.

“Uy, ngươi làm sao vậy? Ta biết là ngươi nghe xong nhất định sẽ biến ngốc, không nói lời nào vậy ta đi! Ta phải đi thật rồi!”
“Từ từ!” Trong ánh mắt của Lâm Bảo Nhi chợt lóe lên tia sáng, “Ngươi nói các ngươi từ đường hầm thời không tới, đường hầm ở nơi nào?”
“Ở. . . . . . Ta không biết.”
“Nếu tìm được đường hầm sẽ trở lại năm 2050 sao?”
“Không nhất định, cần phải có la bàn thời gian điều chỉnh năm, mà đồ vật đó ở chỗ Tơ Hồng.”
“Nàng hiện tại ở nơi nào?”
“Ai biết, có lẽ đang giết người, có lẽ kiếm suất ca, có lẽ đang ngủ, có lẽ lạc đường . . . . . .”
“Uy! Sao lại nhiều có lẽ như vậy hả? Không phải nàng mang ngươi tới sao?” Lâm Bảo Nhi lớn tiếng chất vấn.
“Đúng vậy, nhưng mà sau khi đến đây nàng lạc đường, Khoái Phi cũng lạc đường, cuối cùng đã không thấy tăm hơi.”
Hôn mê a, một người một chim đều mù đường.
Xem ra chỉ có tìm thấy Tơ Hồng mới có cơ hội trở lại hiện đại, nhưng mà. . . . . . mình thật sự phải đi về sao? Hay là muốn. . . . . .
“Khoái Phi! Ngươi sao lại ở trong này?”
Một thanh âm quen thuộc vang lên phía sau Lâm Bảo Nhi.
“Chủ nhân! Chủ nhân!” Khoái Phi vỗ cánh bay nhanh đến trên vai người kia.
Lâm Bảo Nhi quay đầu nhìn thoáng qua.

Đó là một bạch y thiếu niên phong thái bất phàm, cầm trên tay chiếc quạt vẽ tranh sơn thủy, bên hông đeo một thanh trường kiếm khảm bảo thạch, tóc dài như mực, tác phong nhẹ nhàng.
“Độc Cô. . . . . . Hiểu?”
Lâm Bảo Nhi nghi hoặc hỏi một tiếng, người này rõ ràng không phải là Độc Cô Hiểu nàng biết a? Đây là có chuyện gì. . . . .
Bạch y thiếu niên nhìn Lâm Bảo Nhi một cái, hàng mi tuấn tú bất giác nhăn lại, con ngươi trong suốt sắc bén hiện lên một tia hoang mang, “Tiểu. . . . . . Long Nữ? Là Long cô nương sao?”
Trước đem vấn đề diện mạo của hắn để qua một bên, mặc kệ hắn, làm chính sự quan trọng hơn.
“Là ta, ô ô. . . . . .” Lâm Bảo Nhi lập tức lê hoa đái vũ* khóc rống lên, hết thảy đều phải dựa theo kịch bản để diễn mới được!
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. Cái này phải thực cảm ơn bên nhà Phong Nhã Lâu thật nhiều.
“Không nghĩ tới nơi này còn có thể gặp được người biết ta. . . . . . Độc Cô đại ca, thật là ngươi sao? Ô ô. . . . . . Ngươi coi như chưa từng thấy ta đi! Ta đi rồi!”
Nói xong Lâm Bảo Nhi xoay người liền giả bộ phải đi.
“Từ từ!” Độc Cô Hiểu bước nhanh xông lên cản đường Lâm Bảo Nhi, “Long cô nương, vì sao ngươi lại lâm vào cái tình cảnh này, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?”
“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ai. . . . . .” Lâm Bảo Nhi cực kỳ xúc động chảy ra hai hàng nhiệt lệ, “Ta không phải đã nói mình là người hầu ở trong Dương phủ sao? Ai biết Dương quá Dương viên ngoại sắc đảm bao thiên*, hắn muốn cường thú ta làm tiểu thiếp thứ mười hai, ta đương nhiên không chịu liền chạy trốn suốt đêm, may mắn thành công lại không ngờ nhà dột còn gặp mưa giông*, lúc chạy trốn ta lại gặp thổ phỉ đoạt tất cả đồ vật ta mang theo, ta một đường ăn xin tới Tô Dương thành, đến bây giờ ta đã. . . . . . Đã ba ngày không có được ăn cơm. Ô ô ô. . . . . .” (Hàn: Hức. . . hức tội nghiệp. . . . tội nghiệp quá Dương Quá ca ca sao huynh lại khổ như thế này cơ chứ T^T)
*Sắc đảm bao thiên: nghĩa đen đọc thế nào hiểu thế đấy là sắc/ dục che trời.
* Nguyên văn là “ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ” xuất phát từ tác phẩm “Tỉnh thế hằng ngôn” của Phùng Mộng Long. Gồm 2 câu: ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ – thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong ((屋漏偏逢连夜雨 – 船迟又遇打头风). Giải nghĩa: phòng dột còn phải trải qua suốt đêm mưa, thuyền đã đến trễ còn phải đi ngược gió. Hàm ý: hoạ vô đơn chí, tai hoạ đến dồn dập.(Linh: ta xin bên nhà Nấm)
“Thật sự là đáng thương!” Độc Cô Hiểu lắc lắc đầu, “Nếu ngươi đồng ý thì đến quý phủ của ta ở mấy ngày đi! Có thể điều dưỡng thân thể một chút, ta có thể chuẩn bị cho ngươi một ít lộ phí. . . . . .”
“Độc Cô đại ca!” Lâm Bảo Nhi kích động cầm tay của Độc Cô Hiểu, “Ngươi thật sự là người tốt nha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play