Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng, rốt cuộc cũng tới ngày Hoàng thượng tới dùng thiện. Vừa mới sáng sớm, Sơ Lôi đã khẩn trương giúp Hoàng hậu nương nương thay y phục và trang điểm.
Hoàng hậu mặc vào kiện váy dài của Lâm Bảo Nhi , trang điểm nhẹ nhàng, trên đầu chải thành kiểu tóc búi cao vừa đơn giản vừa không mất đi sự tao nhã.
Giữa sân hương khí lượn lờ, mắt thấy sắp tới giờ ngọ thiện cùng hoàng thượng, Hoàng hậu ngồi ở giữa bụi hoa, tinh thần ổn địng thảnh thơi, toàn tâm toàn ý hướng về đàn cổ trước mặt bắt đầu dạo nhạc.
Buổi sáng hôm nay tựa hồ đặc biệt dài dằng dặc, Lục Thiên Diệc từ ngự thư phòng đi ra, mang theo thái giám tùy thân, chậm chạp hướng về phía lãnh cung mà đi.
Một tháng… Không biết…. Hắn cúi đầu nhìn nhìn tay trái chính mình, vết phỏng trên tay đã hoàn toàn khỏi rời, vết thương thật mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ thì căn bãn là nhìn không ra. Này đó đều phải nhờ vào thảo dược của nàng, hắn nhịn không được cúi đầu ngửi ngửi, cái hương thơm thản nhiên này đến nay vẫn lưu lại trên tay hắn, hương thơm rất quen thuộc, thế nhưng hắn vô luận như thế nào cũng không nhớ nổi đã ngửi qua ở noi nào.
“Mộng lý thính đáo nhĩ đích hô hoán, yếu vi ngã trúc ái đích cung tường.
Nhất cú nhất cú nhất thanh nhất thanh, tố thuyết trứ địa lão hòa thiên hoang.
Nhất ti nhất ti nhất lũ nhất lũ, tố thuyết trứ địa cửu hòa thiên trường. . .”
Dịch: Đây là bài Mộng lý (trong mơ) của Lâm Tâm Như hát trong phim Hoàn châu cách cách
“Trong mơ nghe thấy tiếng gọi khẽ của chàng, muốn xây cho thiếp một cung điện tình yêu

Từng lời từng tiếng (âm vang mãi), tựa như sự dài lâu của của đất trời
Từng chút từng chút một, tựa như thiên trường địa cửu
Trời xanh thẳm, đất mênh mông, chàng mãi là ánh dương vĩnh hằng của thiếp” (Thanks bạn Lam Ngọc Cẩn)
Vẫn chưa đi tới cửa lãnh cung, hắn chợt nghe tiếng đàn cùng tiếng ca thê lương động lòng người từ bên trong vườn ngự uyển truyền ra, đây là…âm thanh của nàng, uyển chuyển như chim hoàng oanh nhưng lại mang theo vô hạn ai oán, tiếng đàn sâu kín từng chút một như hòa tan vào tâm của hắn.
Lục Thiên Diệc vội vã tăng nhanh cước bộ, trong nháy mắt khi tiến vào đại môn hắn trở nên thất thần, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm một cách mất hồn vào hoàng hậu y phục thuần trắng như tiên tử trong vườn hoa.
Những tia nắng thản nhiên chậm rãi lướt qua khuông mặt trắng nõn tinh tế của nàng, mi mắt buông xuống, toàn bộ tâm tư tập trung vào trong thứ âm nhạc mỹ diệu mà ai oán, gió nhẹ thổi qua, biển hoa màu tím và nàng trong làn váy ren bạch sắc như đang khiêu vũ trong làn gió.
“Thiên thương thương địa mang mang, nhĩ thị ngã vĩnh hằng đích dương quang
Sơn vô lăng thiên địa hợp, nhĩ thị ngã vĩnh cửu đích thiên đường.”
Sau khi kết thúc khúc nhạc, ngay lúc ngẩng đầu trong nháy mắt ánh mắt hai người gặp nhau. Thời gian dường như tại giờ khắc này đảo ngược, trở về ngày bọn họ vừa quen biết nhau – nàng ngây thơ hồn nhiên, hắn ánh mắt nồng nàn…
“Hoàng thượng!” Thật lâu sau, nàng là người phục hồi tinh thần đầu tiên, từ chỗ ngồi đứng lên, ưu nhã cuối xuống thỉnh an.
“Tư nhụy. . .” Hắn nhịn không được kêu lên tên tự của nàng, câu kia “Sơn vô lăng thiên địa hợp, nhĩ thị ngã vĩnh cửu đích thiên đường.”** thật sâu làm rung động tâm của hắn

**Câu này nghĩa là “Núi không có cỏ, trời đất hợp làm một, chúng ta đành phải chia lìa” ( 1 độc giả đã góp ý)
“Hoàng thượng!” Thân thể Hoàng hậu run lên một chút, hắn đã thật lâu không có gọi nàng như vậy. Có thể, trong lòng hắn vẫn còn yêu nàng như trước.
Lục Thiên Diệc đi tới bên nàng ôn nhu nâng lên, ở gần bên nàng trong nháy mắt hương thơm quen thuộc từ thân thể nàng tỏa ra, chậm rãi tràn ngập trong không khí….Hắn đột nhiên nhớ lại hương thơm này chính là hương của lãnh cung, những đóa hoa mờ nhạt, mùi hương độc nhất (PLT: bữa nào phải kiếm hoa lavender ngửi thử mới dc)
“Hoàng thượng, ngọ thiện đã chuẩn bị xong hết rồi!” Hoàng hậu dẫn hoàng thượng đi tới trong đại điện, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
Sơ Lôi cùng Lâm Bảo Nhi lập tức bưng lên đại tiệc mà hai người đã tỉ mỉ làm ra đi lên.
“Nô tài thỉnh an hoàng thượng!”
“Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng !”
Hoàng thượng thoả mãn nhìn nhìn sắc hương vị đều đầy đủ với vẻ thích thú “Sơ Lôi tay nghề xem ra càng ngày càng tốt!”
“Hoàng thượng khen trật rồi! Những … này đồ ăn là nô tỳ cùng tiểu Bảo cùng nhau làm !Công lao của ‘hắn’ lớn nhất!” Sơ Lôi như trả lời thành thật.
“Tiểu Bảo?” Ánh mắt Lục Thiên Diệc rơi vào trên người Lâm Bảo Nhi.

“Nô tài tại!” Lâm Bảo Nhi thanh thúy trả lời.
Cái này tiểu thái giám. . . Rất xa lạ, Lục Thiên Diệc nhìn ‘hắn’ một chút , “Ngươi là người mới tới?”
“Đúng vậy! Bệ hạ!” Lâm Bảo Nhi cung kính trả lời.
“Ngẩng đầu lên!”
“Vâng!” Lâm Bảo Nhi nghe lời ngẩng đầu lên, vừa lúc, nàng muốn nhìn một chút xem hoàng đế rốt cuộc lớn lên có bộ dáng gì.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra khiếp sợ.
Tiểu thái giám thật xinh đẹp!
Hoàng thượng hảo anh tuấn!
Lâm Bảo Nhi kiềm nén ánh mắt mê trai lập tức cuối đầu.
Tiểu thái giám này thế nhưng lại giống như thiếu nữ bình thường môi hồng răng trắng, đôi mắt lấp lánh. Thực sự là hiếm thấy, nếu như để cho hoàng đệ thấy được… Lục Thiên Diệc bỗng nhiên nhớ tới đồng bào đệ đệ* của hắn ….Tên kia tựa hồ cảm thấy đặc biệt cảm thấy hứng thú với nam sắc.
**đồng bào đệ đệ: em trai ruột
Nghĩ tới đây Lục Thiên Diệc nhịn không được cười khẽ một cái.
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu ở một bên hiếu kỳ nhìn hắn, “Hoàng thượng làm sao vậy?”

“Không có gì, trẫm chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới Lạc thân vương!”
“Lạc thân vương?” Vừa nghe đến ba chữ này, hoàng hậu lập tức liếc nhìn thoáng qua Lâm Bảo Nhi đang quỳ trên mặt đất, hoàng thượng có phải đang muốn… Lòng của nàng bỗng nhiên căng thẳng “Tiểu Bảo, ngươi luôi xuống dưới đi! Nơi này có Sơ Lôi hầu hạ là được!”
“Vâng! Nương nương!” Lâm Bảo Nhi nghe lời lui ra ngoài, nàng không rõ vì sao nghe xong “Lạc thân vương” ba chữ , Hoàng hậu nương nương sắc mặt ngay trong nháy mắt âm trầm xuống, cái kia tên rốt cuộc là có địa vị gì đây. . . Lạc thân vương. . .
Nàng lần đầu tiên đối với nam nhân chưa từng gặp gỡ này nảy sinh hứng thú mãnh liệt.
“Hoàng thượng, “sau khi nhìn Lâm Bảo Nhi rời đi, hoàng hậu ôn nhu nhìn nhìn hoàng thượng, “”Dùng bữa đi, bệ hạ, một hồi đồ ăn lạnh thì không ngon nữa”
“Tư Nhụy!” Lục Thiên Diệc nhìn người trước mắt, trong ánh mắt nhu tình thoáng hiện, “Ngươi ngày hôm nay thật đẹp!”
“Hoàng thượng lại trêu đùa thần thiếp!” Hoàng hậu thản nhiên cười cười, sau đó dường như vô ý liếc nhìn tay của Lục Thiên Diệc, ” Tay hoàng thượng… chắc là không sao rồi chứ!”
“Ngươi nhìn xem”Lục Thiên Diệc đưa tay giơ lên trước mắt hoàng hậu,”Một chút vết sẹo cũng không có, cũng nhờ ít nhiều vào Tư Nhụy nàng! Không nghĩ tới nàng vẫn quan tâm trẫm. Chuyện trước đây trẫm xin lỗi …”
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu vươn ngón tay mảnh khảnh ngăn chặn miệng Lục Thiên Diệc, “Ngài không cần xin lỗi ta, vì bệ hạ, chuyện gì thần thiếp cũng nguyện ý làm!” Vừa nói nàng từ trong áo lấy ra một cái túi hương màu đỏ .” Đây là thần thiếp vì bệ hạ tự mình may, trong này chứa cánh hoa huân y thảo, hoàng thượng mang ở bên người có thể an thần tỉnh, như vậy thời gian phê duyệt tấu chương sẽ không mệt mỏi như vậy”
“Huân y thảo?” Lục Thiên Diệc tiếp nhận cái túi hương xong, hương thơm quen thuộc lập tức tỏa vào mặt,” Là hoa tím nhỏ trong viện sao? Hóa ra nó có cái tên đẹp như thế”
“Không chỉ có như vậy, nó còn có nhiều truyền thuyết mỹ lệ truyền lại !” Hoàng hậu giúp Lục Thiên Diệc gắp một ít đồ ăn, “Hoàng thượng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, được chứ?”
“Hảo!” Lục Thiên Diệc gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play