“Ta đi tìm các nàng , An Mộc đại ca, ngươi cứ tiếp tục. . . . . . Nhắm mắt nghỉ ngơi nha!”
Lâm Bảo Nhi nhanh như chớp chạy ra khỏi thiên thính, đường đi ở Lăng Hương viện này bảy rẽ tám quẹo làm nàng không quen chút nào, nhưng mà cũng may phòng trong viện không có nhiều lắm, Lâm Bảo Nhi đối với bản lĩnh tìm người của bản thân vô cùng tự tin.
“Vậy bắt đầu từ phòng này đi!”
Cứ rẽ đến rẽ đi rốt cục Lâm Bảo Nhi cũng tìm được một gian phòng ngủ hư hư thực thực, nàng lẩm bẩm mở cửa phòng.

Trong phòng tràn ngập một cỗ thản nhiên hương khí, mùi hương này có vẻ là lạ.
Lâm Bảo Nhi ở trong phòng tìm xung quanh vài lần, phát hiện phòng này bố trí rất kỳ quái, nhưng đến tột cùng quái ở chỗ nào nàng trong nhất thời nàng cũng thể giải thích được.
Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây trong phòng ngủ, trừ bỏ một chiếc gường tinh xảo ra, cả phòng chỉ còn lại chiếc tủ quần áo bằng gỗ.
Nhiều tủ quần áo như vậy để làm gì? Lâm Bảo Nhi mở to hai mắt nhìn, không biết nơi này là phòng của ai, Chắc là trước đây người kia từng mở tiệm bán y phục? Nếu không thì chắc là người đó làm nghề người mẫu. . . . . .
Nàng tiến đến gần y quỹ*, nhìn kỹ thấy chiếc tủ tinh sảo ánh lên màu son đỏ thắm khác thường, giống như là. . . . . dùng máu để sơn lên vậy.

*Y quỹ: tủ đựng quần áo.
Nghĩ đến đây Lâm Bảo Nhi không khỏi nổi lên một tầng da gà. Ngạch! Nàng lui ra phía sau nửa bước, thật cẩn thận mở cánh cửa tủ đầu tiên.
“Meo meo!”
Một cái bóng hắc sắc ở trước mắt Lâm Bảo Nhi chợt lóe qua, lợi trảo sắc bén trong nháy mắt cắt qua y phục của Lâm Bảo Nhi.
“A!” Lâm Bảo Nhi hét lên một tiếng, cái gì vậy? Mèo đen?
Tới khi Lâm Bảo Nhi phản ứng lại, thì con mèo đầu sỏ gây họa , đã bước từng bước tao nhã tiêu sái đi ra ngoài. . . . . . (Hàn: Kiếp! Mèo mà cũng kiêu thế! >^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play