Phong Nam Triết nghe xong lời nói của Lâm Bảo Nhi, hoài nghi nhìn nàng một cái, sau đó cười thần bí đến bên nàng, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi có biện pháp nào tốt không?”
“Chuyện này ư,” Lâm Bảo Nhi ra vẻ thần bí kéo lấy tai Phong Nam Triết nói thầm mấy câu.
Phong Nam Triết nhíu mày, ” Như vậy… có được không?”
“Vậy ngươi lấy nàng cũng tốt lắm đó, dù sao cũng không phải chuyện của ta.”
Lâm Bảo Nhi quay mặt sang một bên, làm ra dáng mọi việc đều không liên quan đến mình.
“Cứ làm thế đi!” Phong Nam Triết chần chừ một lát, cuối cùng vẫn cắn răng quyết định làm theo tính toán của Lâm Bảo Nhi.
Ha ha, vậy đã có trò hay để xem rồi. Lầm Bảo Nhi kiềm chế vẻ đắc ý của mình xuống, ho khan một tiếng, “Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Nàng còn chưa dứt lời, Phong Nam Triết đã chạy ra ngoài nhanh như gió, tại chỗ cũ chỉ còn lại dấu vết mờ mờ rằng có người từng đứng đó.
Tên này thật đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
“Thập Tam … Ngươi…”

Phong Thập Nhất vừa mới bước vào cửa thì đã bắt gặp bộ dạng hấp tấp của tên Phong Nam Triết, hắn còn chưa hỏi xong, tiểu tử kia đã chạy thật xa rồi. Thân ảnh hắn dần dần khuất trong bóng đêm dày đặc.
Phong Thập Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, tên đệ đệ này vẫn cứ lỗ mãng như vậy, chỉ có điều hắn tới đây làm gì?
Phong Thập Nhất khó hiểu bước đến cửa phòng Lâm Bảo Nhi, “Sư phụ!”
Cửa phòng mở ra, Lâm Bảo Nhi đang đứng bên cửa, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
“Thập Nhất! Mới đây mà đã bị giáo huấn xong rồi sao?” Lâm Bảo Nhi xoay đầu nhìn Phong Thập Nhất trêu chọc hắn.
“Ha ha!” Phong Thập Nhất cười cười, “Vừa rồi ta nhìn thấy Phong Nam Triết từ phòng ngươi đi ra, tiểu tử này không có tìm ngươi để gây phiền toái chứ?”
“Sao lại như thế được?” Lâm Bảo Nhi nháy mắt vài cái, “Tên đệ đệ của ngươi chính là người tốt! Hắn không hề tới gây phiền phức mà là để hổ trợ.”
“Hắn đến giúp ngươi?” Phong Thập Nhất càng thêm mê muội.
“Đúng vậy, tới giúp ta đối phó Nam Cung Tuyết và Phong Nam An.” Lâm Bảo Nhi nhìn kỹ xung quanh rồi nhỏ giọng nói, “Hắn muốn từ hôn với Nam Cung Tuyết, ta liền cho hắn một chủ ý, khiến cho Nam Cung Tuyết làm ra vài chuyện xấu, mà nam chính trong chuyện xấu ấy chính là Phong gia bảo đại bảo chủ Phong Nam An, như vậy hiệu quả mới đủ chấn động!”
“Cái gì!”
Trong tích tắc sắc mặt Phong Thập Nhất đã trở nên khó coi, “Như vậy có hơi quá đáng đáng không?”
“Tại sao lại quá đáng?” Lâm Bảo Nhi nhìn bộ dạng tức giận của Phong Thập Nhất, hình như đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến vẻ mặt nổi giận của hắn.
“Dù nói là chuyện xấu, ta cũng không kêu hắn lấy giả làm thật.”
“Vậy cũng không được !” Giọng nói Phong Thập Nhất kiềm chế không được giận dữ.
“Ngươi đã nghĩ đến cảm nhận của Nam Cung Linh chưa? Nàng đã ở Phong gia bảo nhiều năm như vậy, đến bây giờ thật vất vả mới…” Thanh âm Phong Thập Nhất mang theo vài phần áy náy, “Tóm lại ta không thể để chuyện này xảy ra được, bây giờ ta sẽ đi tìm Phong Nam Triết.”
“Uy! Ngươi…” Lúc Lâm Bảo Nhi muốn gọi hắn thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu rồi.
Chạy trốn rất nhanh nha, hắn sao lại quan tâm đến Nam Cung Linh như vậy? Lâm Bảo Nhi bất mãn nhếch miệng, vì nàng ta mà dám lớn tiếng với sư phụ như vậy, thật là không có nhân tính! thật quá tức giận mà!
Lâm Bảo Nhi dùng sức đóng mạnh cửa phòng, rầu rĩ đi đến bên giường, mặc nguyên y phục mà lăn ra giường, đặt mông lên chăn, tướng ngủ không hề thục nữ cho đến lúc tỉnh dậy .
Thời gian như tên bắn chỉ chớp mắt đã đến sáng hôm sau.

Trong lúc mơ mơ màng màng Lâm Bảo Nhi cảm giác có ai đó khoát tay lên người mình, nàng quơ quào lung tung bỏ cái tay kia ra, cái tay kia lại vô lực rơi lên mặt nàng.
“Ai thế? bực quá nha!.”
Lâm Bảo Nhi nhịn không được lớn tiếng nói một câu, lời vừa ra khỏi miệng nàng liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, đây không phải phòng ngủ của mình sao? Tại sao có một cánh tay ở đây? Là của ai chứ?.
Lâm Bảo Nhi cảm thấy toàn thân rét run, lập tực định thần lại, từ trên giường ngồi dậy. Cái tay trên mặt nàng cũng theo đó rơi xuống.
Mọi vậy trước mắt dần dần hiện rõ, nàng cúi đầu sững sờ nhìn cái tay kia, đó là bàn tay nhỏ bé phi thường trắng trẻo mềm mịn, trên cổ tay còn buộc thêm một chiếc lục lạc nhỏ bằng bạc, cái lục lạc này rất quen mắt nha!
Ánh mắt Lâm Bảo Nhi chầm chậm di chuyền, mặt Nam Cung Tuyết dần dần xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng này sao lại ngủ trên giường mình?
Đầu óc của Lâm Bảo Nhi còn chưa kịp hoạt động thì cửa phòng nàng đột nhiên bị người nào đó đẩy ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên mắt nàng.
Nàng vô thức che ánh mặt trời, nhìn qua kẽ hơn giữa các ngón tay, nàng thấy một khuôn mặt cười lạnh— Phong Nam An.
“Lâm công tử, người dậy sớm thật a!” Phong Nam An cười lạnh nhìn Lâm Bảo Nhi, ánh mắt nhìn lên giường nàng.
“Ta…”
Lâm Bảo Nhi há to miệng, nếu như không phải tên tiểu tử Phong Nam Triết bán đứng nàng, thì chắc là tên Phong Nam An này bày trò, nghĩ ra chiêu giống mình làm anh hùng mượn đao giết người.
“Ân.” Nam cung Tuyết trên giường cử động thân thể, chậm rãi mở mắt ra.
“Lâm…”

Lúc nhìn thấy Lâm Bảo Nhi thì Nam Cung Tuyết không tin dụi hai mắt của nàng, chính mình sao lại ở chỗ này? Tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, sau đó đến phòng tỷ trỷ, sau đó tỷ phu trở về…
Tỷ phu?
Ánh mắt Nam Cung Tuyết liền chuyển về phía Phong Nam An đứng phía cửa, xem ra đều là do người này xắp đặt.
“Lâm công tử, ngươi không định giải thích gì sao?” Ánh mắt Phong Nam An như người muốn gây sự.
Lâm Bảo Nhi khẽ cười một tiếng đi xuống giường, điềm nhiên bước đến cửa, ngửa đầu, nhìn Phong Nam An, hỏi từng chữ một, “Ngươi muốn ta giải thích cái gì?”
“Sự thật bày trước mắt, ngươi không phải muốn ta nói ra hết chứ?”
“Sao? Sự thật gì? Sự thật là không biết tại sao Nam Cung Tuyết vào phòng của ta, chiếm đoạt chiếc giường ấm áp bé nhỏ của ta, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của ta. Còn nữa, ngươi… Mới sáng sớm, ngươi lại vô lễ xông vào phòng ta, còn dùng thái độ châm chọc khiêu khích nói chuyện với ta, càng thêm nghiêm trọng hơn nữa là ảnh hưởng đến tâm tình của ta. Đây là cách Phong đại bảo chủ đãi khách sao, cái này là cách võ lâm thế gia đãi khách sao? Ta đây lần đầu lĩnh giáo a!”
“Mồm mép lợi hại, hừ!” Phong Nam An hừ lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn Nam Cung Tuyết trên giường, “Tuyết Nhi, ngươi không cần phải sợ, đã có tỷ phu làm chủ cho ngươi, ta nhất định không tha cho tên phong lưu này.”
“Nhưng mà… Tỷ phu.” trên mặt Nam Cung Tuyết lộ ra vẻ do dự hiếm thấy, “Ngươi thật sự không biết Lâm công tử ở kinh thành là người hầu ở đâu sao?”
“Kỳ thật…Ta là –” Lâm Bảo Nhi cố ý kéo dài thanh âm, đến bên tai Phong Nam An lớn tiếng nói, “Thái giám!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play