Phong Thập Nhất nhìn Lâm Bảo Nhi cười cười, nụ cười kia chứa một chút bất đắc dĩ, nếu như có thể lựa chọn thì hắn tình nguyện làm một đầu bếp vô ưu vô lự không để ý tới thế sự…..
Dọc theo đường đi có rất nhiều phong cảnh, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Bảo Nhi có chút không kịp nhìn, Phong gia không có hoa lệ đồ sộ như vương phủ, càng không xanh vàng rực rỡ như hoàng cung, thế nhưng nơi này lộ ra hơi thở thần bí độc hữu của một võ lâm thế gia, hình như từng gốc cây ngọn cỏ ở đây đều mang theo cảm giác không thể xuyên thấu.
Không bao lâu ba người đã cửa từ đường (phòng thờ tổ) Phong gia.
Ánh sáng dường như trong nháy mắt tối sầm, làm cho lòng người cũng trở nên âm u theo. Đây là địa phương đặc biệt nghiêm túc, màu đen đập vào mắt, cái lạnh khiến người hít thở không thông.
Đại môn từ đường mở ra, phía trước chỗ đặt rất nhiều linh vị có một lão phụ nhân đang ngồi thẳng.

Bà ấy khoảng hơn năm mươi tuổi, trên mặt mặc dù có nhiều nếp nhăn nhưng tinh thần vẫn rất tốt, ăn mặc một thân màu lam với áo choàng được cắt may vừa người, trong tay cầm cây trượng hình đầu rồng, trong đôi mắt lóa ra thần thái khôn khéo tinh tế.
” Nam Lạc, ngươi rốt cuộc đã chịu quay về.”
Lão bà nâng mi mắt nhìn Phong Thập Nhất mỉm cười. Phong Thập Nhất đứng trước cửa từ đường do dự nhiều lần, sau cùng bước nhanh vào “Đại nương, cháu trai bất tài Phong Nam Lạc thỉnh an người.”
“Cháu trai bất tài? Hảo một người cháu trai bất tài!” Vẻ mặt lão bà biến hóa khôn cùng, rốt cuộc nổi bão, “Ngươi vẫn mình họ Phong sao? Lúc Phong gia bảo đối mặt nguy hiểm ngươi đang ở đâu? Lúc ba ngươi mất ngươi ở chỗ nào? Gặp phải sự tình chỉ biết trốn tránh, nương ngươi dạy ngươi như thế hả?” Lão nhân nói càng ngày càng sắc bén, sau cùng nàng nhịn không được nhìn Phong Thập Nhất hét lớn lên.
” Ta…” Phong Thập Nhất cúi đầu, giống một hài tử phạm lỗi, “Đại nương, chuyện năm đó là do con không tốt, hiện tại Phong gia không phải rất tốt sao? Bát ca xử lý mọi việc cũng tốt.”
” Nếu đúng như vậy thì bộ xương già này đã có thể hưởng phúc lâu rồi!” Lão nhân nhẹ nhàng gõ cây trượng, lúc quay sang nhìn Lâm Bảo Nhi đứng cạnh đang tò mò thì hỏi “Vị này chính là…”
” Là sư phụ dạy nấu ăn của con, Lâm công tử” Phong Thập Nhất vội vàng giới thiệu trước.
” Lâm công tử?” ánh mắt lão nhân lóe sáng, “Các ngươi nghĩ ta già rồi hồ đồ sao? Mà thôi đi”, bà vô lực khoát tay áo “Tiểu Thập Nhất a, lần này ngươi trở về rốt cuộc là vì cái gì? Nói với đại nương sẽ không cần che giấu chứ?”
Phong Thập Nhất nhìn chung quanh bốn phía, lúc xác định ở đây chỉ có bốn người bọn họ thì hắn nhẹ giọng nói “Một bằng hữu của con bị trúng độc của Phong gia, con chỉ cầu đại nương một cái nhân tình, mong muốn đại nương có thể cho con giải dược.”
“Sao? Có loại độc ngay cả ngươi cũng giải không được hả?” Lão nhân rất là hiếu kỳ nhìn hắn.
” Chính là cái này” Phong Thập Nhất móc dược bình mà Lục Thiên Diệc đã đưa cho Lâm Bảo Nhi.

Lúc nhìn thấy dược kia thì trong nháy mắt sắc mặt lão nhân cùng Nam Cung Linh đều trở nên rất khó coi.
Trầm mặc hồi lâu, lão nhân mới trầm giọng hỏi một câu “Bằng hữu kia đến tột cùng là ai?”
“Thật không dám đấu diếm, hắn là người trong triều” Phong Thập Nhất cuối đầu nhẹ giọng trả lời.
” Triều đình Chúng ta là người trong võ lâm trước giờ không liên quan tới triều đình, vì sao các ngươi một người hai người đều nghe giáo dục của bậc cha chú chứ? Ai!” Lão nhân thở dài thật mạnh, “Loại dược này là do bát ca là ngươi mới nghiên cứu chế tạo ra, toàn bộ Phong gia bảo thậm chí toàn bộ võ lâm chỉ có hắn biết làm sao giải độc.”
” Như vậy nói…” Âm thanh Phong Thập Nhất dần dần biến mất, chẳng lẽ bát ca đã quy thuận triều đình, thay hoàng đế làm việc?
” Được rồi, Nhị nương, Tam nương ngươi đều đang chờ ngươi trong Tiểu Trúc, nếu như ngươi không còn gì muốn nói thì theo ta đi gặp các nàng chút đi! Còn vị Lâm công tử này, đi đường xa chắc cũng mệt lắm rồi, Linh nhi dẫn hắn xuống nghỉ ngơi một chút đi!Dù gì thì cũng là khách quý của chúng ta.”
” Vâng!” Nam Cung Linh gật đầu. Lâm Bảo Nhi cũng cười cười hiền hoà, tiểu lão thái thái này khiến nàng bỗng nhớ tới kịch truyền hình Xa thái quân.

Lão nhân chống quải trượng chậm rãi đi đến gần Phong Thập Nhất, thân ảnh hơi còng nhỏ gầy kia cùng thân ảnh Phong Thập Nhất hình thành sự đối lập vô cùng hài hòa.
” Thập Nhất sẽ cùng Đại nương đi qua, Đại nương, con đỡ người.” Phong Thập Nhất đỡ lấy cánh tay bà, lão nhân hình như muốn né tránh, cánh tay khẽ giật ra nhưng cuối cùng không làm thế, mặc cho hắn đỡ mình chậm rãi đi về phía trước.
Bọn họ, đã rất lâu rồi không có gần gũi như thế.
Nam Cung Linh đứng ở đằng sau, nhìn thân ảnh một già một trẻ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười ấm áp, Nam Lạc vẫn giống hệt ông cụ non, một chút cũng không đổi….
Lâm Bảo Nhi tò mò nhìn biểu tình trên mặt mỗi người, thật khó hiểu nha, người nhà Phong Thập Nhất vẫn rất thương yêu hắn, thế nhưng vì sao hắn phải rời khỏi mai danh ẩn tích chứ? Năm năm trước Phong gia rốt cuộc đã trải qua cái gì? Dấu chấm hỏi trong đầu Lâm Bảo Nhi càng lúc càng lớn.
Nàng dần dần nghĩ, Phong Thập Nhất mà nàng biết đã rời càng ngày càng xa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play