“Ầm, rầm” Ngay lúc Lâm Bảo Nhi miên man suy nghĩ thì đại môn Phong gia bảo bị người dùng lực phá ra từ bên trong, một bóng người linh hoạt nhảy một cái tới trước mặt Lâm Bảo Nhi và Phong Thập Nhất.
“Đừng cản đường bản thiếu gia!” Bóng người kia hét to một câu về phía tai Lâm Bảo Nhi.
“Theo ta thấy là ngươi đang cản đường ta đấy” Lâm Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, xoay đầu nói.
” Ngươi…”
Đối phương nghiêng đầu lộ ra đôi mắt đằng đằng sát khí.
” Nam Triết!” Phong Thập Nhất đứng kế bên ôm vai, vô cùng hòa nhà nhìn cái tên đột nhiên lao tới.

” Ngươi…”
Đối phương nghe thấy giọng nói Phong Thập Nhất thì đứng hình hết ba giây, sau đó thì dường như phát rồ, ôm cánh tay Phong Thập Nhất như cuồng phong bão táp. Một đống nước mắt nước mũi chùi ướt một khoảng vai áo Phong Thập Nhất.
Lâm Bảo Nhi ngẩn người, cảm thấy nam nhân Phong gia đều có tuyến lệ phát triển vượt bật.
” Thập Nhất ca, thật là ca sao? Hu hu hu …Rốt cuộc ca đã trở về! Cứu đệ với, ca dẫn đệ hành tẩu giang hồ đi!”
” Đứa ngốc!” Phong Thập Nhất mỉm cười vuốt tóc hắn “Lớn đầu rồi mà còn chơi trò bỏ nhà đi bụi hả? Nếu như ta nhớ không lầm thì năm nay ngươi thành thân đúng không?”
Vừa nghe đến hai chữ thành thân, cái đầu Phong Nam Triết vẫn đang dựa vai Phong Thập Nhất làm nũng lập tức ngẩng lên, “Ta không thành thân đâu, kêu ta lấy dã nha đầu Nam Cung gia làm vợ thì một kiếm giết ta cho gọn đi!”
“Thập tam thiếu gia, Thập…. Thập Nhất!”
Đám người đuổi theo phía sau lúc nhìn thấy Phong Thập Nhất đều có bộ mặt không thể tin được “Nam Lạc thiếu gia, thật là người sao?”
” Quản gia, đã lâu không gặp” Phong Thập Nhất nhìn về phiá lão bá có vẻ hiền lành kia mỉm cười chói mắt.
“Trời ạ! Nam Lạc thiếu gia đã trở về! Nam Lạc thiếu gia đã trở về!” Lão quản gia bỗng nhiên hưng phấn hét to, vừa kêu vừa hoa chân múa tay vui sướng chạy vào bên trong.
“Ây chà” Lâm Bảo Nhi cau mày che hai lỗ tai, phổi lão nhân gia nhiều hơi ghê ta, giọng này, chậc chậc, so với a Bảo còn lợi hại hơn.

” Thập Nhất ca….” Phong Nam Triết ngẩng đầu nhìn Phong Thập Nhất “Ca sao lại quay về? Không phải nói vĩnh viễn…”
“Xuỵt” Phong Thập Nhất mỉm cười khoát tay áo, ý bảo Phong Nam Triết im miệng, sau đó kéo Lâm Bảo Nhi ra mỉm cười giới thiệu “Sư phó, đây là đệ đệ Phong Nam Triết, xếp thứ mười ba trong nhà nên ngươi gọi hắn Thập Tam cũng được.”
“Thập tam thiếu gia” Lâm Bảo Nhi nhìn hắn gật đầu, í… Xưng hô này sao nghe cứ quái quái thế nào.
“Sư phó của ca?” Phong Nam Triết dùng ánh mắt vô cùng khó tin quan sát Lâm Bảo Nhi từ trên xuống rồi từ dưới lên, “Xin hỏi các hạ học vị danh sư nào?”
” Ta…” Lâm Bảo Nhi thanh thanh tiếng nói ” Đâu dám, thầy ta ở hoa quả sơn, sư phụ ta chính là đại danh đỉnh đỉnh thiên hạ đệ nhất Trù Thần- Sử Đế Phân Chu, gọi tắt là Chu Tinh Tinh.”
“Chu Tinh Tinh?” Phong Nam Triết càng mù mịt, “Trên giang hồ có nhân vật này hả? Sao ta không biết nhỉ?”
” Tiểu bằng hữu, ngươi thật sự biết cái gì là giang hồ sao?” Lâm Bảo Nhi lắc đầu “Ai, thanh niên thời nay trải đời quá ít!”
“Làm như ngươi giỏi lắm í” Phong Nam Triết vô vị nhìn nàng một cái, “Bản thiếu gia đọc nhiều sách vở, biết rõ các đại môn phái trong giang hồ, ngươi còn kém lắm.”

Ôi chao, giọng điệu này sao quen vậy ta? Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, không lẽ hắn cũng xuyên qua sao? ha ha.
” Được rồi, đi vào rồi nói tiếp” Phong Thập Nhất thoáng cúi đầu nhìn bao quần áo Phong Nam Triết mang theo, “Không phải cứ cãi nhau lại đòi bỏ nhà đi bụi, đệ cũng nên trưởng thành đi.”
” Thế nhưng…”
Phong Nam Triết bày ra vẻ hiền lành ủy khuất “Thập Nhất ca, ta thật sự không muốn lấy Nam Cung Tuyết, ca giúp ta nói với đại nương được không? Nàng nghe lời ca nhất mà.”
” Được rồi, ta sẽ cố.”
Phong Thập Nhất hít sâu một hơi, phải bước vào đại môn Phong gia lần nữa là quyết định tệ nhất của hắn. Tất cả, đàng nghe theo ý trời thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play