Con đường từ phủ Tư Đồ đến hoàng cung hôm nay như dài vô tận.
Lúc đi gần tới cửa cung, Lâm Bảo Nhi không tự chủ thả thật chậm bước chân.
Nàng cúi đầu gọi tên Độc Cô Hiếu, con mắt khẽ chớp hỏi ” Ngươi thật sự muốn cùng ta đi vào sao ?”
” Đương nhiên ” Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Nàng bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Độc Cô Hiểu một lúc, sau đó nghiêm túc lạ thường nói với hắn ” Nếu như ngươi có thể sống sót trở ra bên ngoài ngươi nói, ta sẽ đồng ý gả cho ngươi . Nhưng mà, ngươi phải tuân thủ tam tòng tứ đức nha.”
Độc Cô Hiếu thoáng chút giật mình, lập tức hiểu ý cười một tiếng ” Được , ta đồng ý với nàng.”

Cánh cửa cung màu đỏ chậm rãi mở ra, hai người được thị vệ đại nội dẫn vào Ngự Thư Phòng. Hôm nay hoàng cung yên tĩnh khác thường, phòng ốc đường đi được chiếu rọi sáng lạn rực rỡ. Nhưng không khí này thật nặng nề , khắp nơi đều là thị vệ chỉnh tề canh gác
Cả hoàng cung ngập tràn mùi thuốc súng.
Cửa ngự thư phòng lại không có thị vệ canh gác, cửa lớn đang mở rộng, Lâm Bảo Nhi thấy từ xa một bóng dáng màu vàng.
Hiển nhiên là Lục Thiên Diệc sớm có chuẩn bị, dường như tất cả đều trong tầm khống chế của hắn. Nàng cảm thấy bất an, thấp thỏm hẳn lên. Nàng không đoán được ai là kẻ đang bày mưu tính kế? Là Lục Thiên Diệc, Độc Cô Hiểu hay Tư Đồ Lăng An? Hay là những kẻ khác?
” Ngươi đã đến rồi.”
Lúc hai người cùng đi tới cửa cung, Lục Thiên Diệc đột nhiên xoay người lại, trên người hắn tỏa ra khí thế vương giả cùng uy nghi trời sinh . Hai tròng mắt thâm thúy mà lạnh như đáy hồ. Khoé miệng khẽ cười, trên mặt là nụ cười đã định liệu trước.
” Hoàng thượng , đã lâu không gặp ” Độc Cô Hiếu khẽ gật đầu, đôi con ngươi đen nhánh hiện lên những thần sắc phức tạp dị thường.
” Đúng vậy, đã ba năm rồi ” Lục Thiên Diệc hơi xoay người, ánh mắt lướt qua Độc Cô Hiếu nhưng lại rơi trên mặt Lâm Bảo Nhi đứng phía sau.
” Ngươi hoàn thành nhiệm vụ rất khá, giải độc đây.”
Vừa nói xong , Lục Thiên Diệc phất tay một cái, một bình nhỏ màu mận chín bay ra trong ống tay áo hắn. Giữa không trung tạo thành một đường cong đẹp mắt rồi rơi ngay vào lòng bàn tay Lâm Bảo Nhi.
” Tạ Hoàng Thượng” Lâm Bảo Nhi thi lễ với Lục Thiên Diệc, bàn tay nắm chặt bình thuốc, có chút lúng túng đứng im tại chỗ.
” Nàng đã lấy được đồ ngươi muốn, còn không mau đi đi sao” Độc Cô Hiếu quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng nói ” Nơi này đã không còn chuyện của nàng.”
” Nhưng” Nàng giật giật môi ” Ta…”

” Ngươi đi xuống đi ” Lục Thiên Diệc phất phất tay “Trẫm và Nhữ Nam vương còn có chuyện quan trọng cần thương lượng, không muốn có ai quấy rầy.”
” Vâng ” Chỉ do dự trong chốc lát, nàng liền lui ra ngoài.
Độc Cô Hiếu , từ đáy lòng ta cầu nguyện cho ngươi…..
” Ta nghĩ ngươi sẽ không đến.”
Đợi Lâm Bảo Nhi đi rồi, Lục Thiên Diệc nhàn nhã đi chơi hướng vài bước trong ngự thư phòng, vừa bước tới bên cạnh vừa cười híp mắt nhìn Độc Cô Hiếu ” Ta nghĩ ngươi ba năm trước đã hoàn toàn tuyệt vọng với nữ tử toàn thiên hạ, không ngờ rằng ngươi vẫn còn động lòng được” Trong giọng nói của hắn có chút trào phúng mờ nhạt.
” Nàng không giống với những người khác” giọng nói của Độc Cô Hiếu kiên định khác thường.
” Không giống sao ? Ngươi không biết rằng nàng vì Tư Đồ Lăng An mới tiếp cận ngươi? Hơn nữa, bọn họ sớm đã xác định chuyện chung thân.”
” Thế thì sao chứ? Tình cảm của nàng đối với bất cứ kẻ nào cũng xuất phát từ tấm lòng, tuyệt đối không có chút hư tình giả ý. Chỉ dựa vào điểm này mà so sánh cũng đã tốt hơn những nữ nhân khác gấp trăm ngàn lần.”

” Xem ra yêu cầu của ngươi cũng không cao, nhưng mà …” Lục Thiên Diệc lộ ra nụ cười nguy hiểm ”Ngươi đừng lạc quan rằng mọi chuyện đều đã tốt đẹp , ngươi nghĩ nàng có thể cứu được Tư Đồ Lăng An sao?”
” Đó là điều tất nhiên ” Độc Cô Hiếu gật đầu , theo như hắn quan sát thì độc trên người Tư Đồ Lăng An đã được thanh trừ đi rất nhiều, chỉ còn sót lại một chút, thêm giải dược chắc sẽ hồi phục hoàn toàn, trừ phi ..
Mặt Độc Cô Hiếu biến sắc ”Chẳng lẽ thứ ngươi cho nàng không phải là giải dược?”
” Đến lúc này ngươi vẫn còn tâm tư lo cho người khác sao? Tư Đồ Lăng An nhất quyết muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, nếu đây là tâm nguyện của hắn trước khi chết, Trẫm liền giúp hắn một tay .”
Lục Thiên Diệc ” Ba Ba Ba ” vỗ tay, từ chỗ tối trong Ngự Phư Phòng xuất hiện bốn bóng đen thân thủ nhanh nhẹn vây quanh Độc Cô Hiếu ở trung gian .
Độc Cô Hiếu mặt cười không đổi sắc ” Ta còn tưởng rằng có cái gì, cùng lắm là mời ta tới thiên lao ngồi một chút sao ”Cũng không cần phí sức các vị , ta tự đi.” Nói xong hắn xoay người lại, chắp tay đằng sau thong thả đi ra khỏi cửa lớn của Ngự Thư Phòng.
Lục Thiên Diệc chăm chú nhìn bóng lưng của hắn , mặt đầy sát khí. Hắn thật sự muốn biết Độc Cô Hiếu có thể tiêu sái đến khi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play