Đã một tuần trôi qua, Tống Tranh nhíu chặt hai mày khi nhìn vợ mình, cô càng ngày càng gầy, nhiều lúc lại thất thần, Lưu Lan vẫn chưa vượt qua cú sốc mất đi người bạn thân nhất.
Lưu Lan vẫn còn đỡ hơn Lê Trọng Hưng rất nhiều, bạn của anh đóng cửa nhốt mình ở trong phòng, ăn uống phải nói khô cả miệng, gãy cả lưỡi mới chịu ăn một chút. Tống Tranh thật sự không biết phải làm sao, anh phải chăm sóc cho vợ rồi cứ cách một ngày lại ghé thăm Lê Trọng Hưng.
Anh không thể nào tiếp tục nhìn bộ dạng tiều tụy không một chút sức sống của vợ mình nữa, Tống Tranh lái xe rời khỏi Tống thị chạy đến quán cà phê, anh phải nói cho cô biết sự thật, sau đó đến Lê Trọng Hưng, nếu còn không nói e là cả hai sẽ không ổn mất.
Đến quán, Tống Tranh nhìn thấy Lưu Lan từ cửa hàng tiện lợi bên kia đường đi qua, anh mỉm cười vẫy vẫy tay với vợ của mình, nụ cười trên môi trong phút chốc vụt tắt đi khi thấy có một chiếc xe vượt đèn đỏ, cô vừa bước xuống đường nó liền nhắm ngay cô mà lao đến, anh hoảng hốt, kinh sợ hét lớn: “Lan Lan!”
Tống Tranh chết điếng, bàng hoàng, trái tim như muốn ngừng đập khi thấy Lưu Lan bị xe tông hất văng lên rồi rơi xuống đường, chiếc xe sau khi tông cô thì ngay lập tức tăng tốc bỏ chạy. Chạy đến bên cạnh vợ mình, tay chân anh hoảng loạn không dám động vào người của cô, anh sợ tình trạng sẽ nghiêm trọng hơn.
Anh bật khóc, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, một bên sơ cứu, cầm máu cho cô, một bên nhờ người gọi xe cấp cứu. Xe cấp cứu rất nhanh đã đến đưa Lưu Lan đến bệnh viện, ngồi trước phòng cấp cứu, Tống Tranh ôm đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, anh rất sợ, hình ảnh cái chết ở kiếp trước của cô vẫn còn in sâu trong tâm trí, Tống Tranh sợ Lưu Lan thật sự xảy ra chuyện không hay, khi đó anh phải làm sao đây? Tống thiếu gia không dám nghĩ, chỉ cầu nguyện vợ mình không còn nguy hiểm tới tính mạng, làm ơn đừng để anh đánh mất cô một lần nữa.
Phương Ngọc Mai cùng Hà Yên Thư, Tống Quốc An sau khi hay tin thi vội vã chạy đến bệnh viện, thấy Tống Tranh ngồi trên ghế ôm mặt cả người run rẩy ba người bọn họ im lặng không hỏi, chỉ ngồi xuống ghế cùng con trai chờ đợi. Phương Ngọc Mai chỉ mới vừa xuất viện được mấy ngày, Hà Yên Thư lo lắng, sợ chị sui của mình lại sinh bệnh hay gì đó nên bà đã không ngừng trấn an.
Hơn một tiếng trôi qua mà Tống Tranh cứ ngỡ cả một thập kỷ, cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở, anh ngay tức khắc đứng dậy, nghe được câu không còn nguy hiểm tới tính mạng anh mừng rỡ, rơi nước mắt trong sự hạnh phúc, lòng nhẹ nhõm như gỡ được tảng đá lớn xuống.
Hà Yên Thư thấy con trai mình đi theo y tá đang đẩy băng ca của Lưu Lan, cả người anh đầy máu, biết máu đó là của con dâu bà kéo tay Tống Tranh lại nói: “Bây giờ Lan Lan đã không sao rồi, con hãy về thay quần áo, cả người con đầy máu trông đáng sợ lắm đấy.”
Tống Tranh chần chừ muốn gọi trợ lý Đinh mang quần áo đến, anh không muốn rời khỏi Lưu Lan, muốn từng giây từng phút đều ở bên cạnh cô. Hà Yên Thư thấy con trai mình không muốn đi thì cất giọng nói tiếp: “Ở đây có ba mẹ và mẹ vợ của con rồi, con cứ yên tâm về nhà thay đồ, ăn uống đi rồi hãy vào đây, mẹ bảo đảm không có ai bắt mất vợ con đâu.”
Anh gật đầu đồng ý đi về, trước khi đi còn đến phòng bệnh nhìn vợ một cái rồi mới đi. Tống thiếu gia quay trở về biệt thự thay quần áo xong thì ngay lập tức lái xe đến gặp Lê Trọng Hưng, anh cảm giác nếu như không nói ra sự thật thì bạn thân của anh sẽ chết mất.
Đến nhà của bạn thân, bà Lê mở cửa thấy Tống Tranh đến thì mừng rỡ, vội nói: “Tống Tranh! Cháu mau vào khuyên Trọng Hưng đi, nó lại không chịu ăn uống gì nữa rồi, bác sợ nếu chuyện này còn tiếp tục kéo dài thì nó sẽ không ổn mất.”
Tống Tranh khẽ gật đầu nhanh chóng đi vào, thấy cửa không khóa anh đẩy cửa bước vào bên trong phòng sau đó nhẹ nhàng đóng lại, nhìn Lê Trọng Hưng gầy gò, tiều tụy như một cái xác anh thở dài, giọng nói trầm ổn, thản nhiên cất lên: “Cậu đừng tự giày vò bản thân mình như thế nữa, Trương Minh Nguyệt vẫn chưa có chết, cô ấy vẫn còn sống cậu có nghe không?”
“Cậu mới vừa nói cái gì? Cậu vừa nói Minh Nguyệt vẫn chưa chết? Chuyện này là sao? Cậu mau nói cho tớ biết đi.” Lê Trọng Hưng từ trên giường ngồi bật dậy, cả người như được tiêm thuốc tăng lực, trong ánh mắt lộ rõ tia vui mừng.
“Thật ra ngày hôm đó, trước khi chiếc xe phát nổ thì Trương Minh Nguyệt đã được người của tớ đến cứu ra rồi, hiện tại cô ấy đang được gia đình chăm sóc, bảo vệ, sở dĩ tớ không nói chuyện này ra một phần là vì gia đình của Trương Minh Nguyệt không muốn có quá nhiều người biết, sợ cô ấy lại nguy hiểm đến tính mạng.” Tống Tranh chậm rãi nói.
Ngày hôm đó, Trương Minh Nguyệt gửi đoạn clip cho bạn thân nhưng lúc đấy điện thoại của Lưu Lan đã bị rơi lại phòng làm việc của Tống Tranh, anh sau khi xem đoạn clip nghe được tiếng gọi của trợ lý thì đã có cảm giác không ổn, anh đã ngay lập tức cho người đến phim trường âm thầm bảo vệ cho Trương Minh Nguyệt và liên lạc với gia đình của cô.
Tống Tranh chưa kịp nói chuyện đoạn clip cho Lưu Lan biết thì Trương Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện, gia đình của Trương Minh Nguyệt đã mua chuộc những người có mặt tại hiện trường, nói rằng không kịp cứu cô ra ngoài và cho người sao chép rồi xóa đi đoạn camera gần đó.
Bọn họ còn dặn dò anh phải giữ bí mật chuyện này, càng ít người biết càng tốt, nếu muốn nói cho Lê Trọng Hưng và Lưu Lan thì phải đợi qua tang lễ vài ngày, bởi vì trong những ngày trước và khi diễn ra tang lễ bọn họ sợ Thái Bách Trung sẽ cho người âm thầm quan sát biểu cảm, cảm xúc của mọi người, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng sẽ hỏng chuyện.
Diễn thì làm sao bằng cảm xúc thật, đợi qua vài ngày Thái Bách Trung không còn nghi ngờ gì nữa thì mới quyết định nói cho Lê Trọng Hưng và Lưu Lan biết, không ngờ Tống Tranh còn chưa kịp nói thì Lưu Lan đã xảy ra chuyện.
Lê Trọng Hưng nghe Tống Tranh kể lại mọi chuyện thì mừng rỡ, hai mắt sáng rực, lấp lánh, cả người anh như được sống lại, nước mắt của Lê Trọng Hưng rơi xuống vì quá hạnh phúc, vui mừng, anh kéo tay của Tống Tranh, nôn nao, vui sướng nói: “Bây giờ cậu dẫn tớ đi gặp Minh Nguyệt có được không?”
“Cậu bình tĩnh đi, cậu sẽ sớm được gặp bạn gái của mình thôi, muốn gặp thì phải được sự đồng ý của ông nội cô ấy.” Tống thiếu gia nhẹ nhõm, vui vẻ khi thấy bạn thân của mình lại tràn đầy sức sống.
Nhìn đồng hồ, bây giờ Tống Tranh rất muốn nhanh đến bệnh viện để được ở bên cạnh Lưu Lan, trước khi đi anh không quên dặn dò bạn thân: “Nếu cậu muốn gặp bạn gái mình thì ăn uống đầy đủ, chăm sóc lại bản thân của mình đi, cậu tính đi gặp Trương Minh Nguyệt với bộ dạng như thây ma à?
Chuyện cần nói tớ cũng đã nói xong, cậu mau ra ngoài ăn uống đi, đừng để mẹ cậu phải lo lắng nữa.”
Lê Trọng Hưng gật đầu nhanh chóng đi ra ngoài, Tống Tranh nói đúng, anh không thể đi gặp Trương Minh Nguyệt với bộ dạng xấu xí như thế này được, sẽ dọa cô sợ, anh sẽ chờ, chờ đến ngày gặp lại người mình yêu, bây giờ chỉ cần biết cô còn sống, an toàn thế là đủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT