Lưu Lan đang ngồi ghi lại những thứ cần mua, các chương trình ưu đãi nhân dịp giáng sinh sắp tới, thì bỗng nhân viên hớt hải chạy đến nói: “Ông ta lại đến nữa rồi, lần này còn quấy rối khách trong quán của chúng ta nữa.”
Lưu Lan nghiêm mặt, cau mày đứng dậy đi ra bên ngoài, nhìn thấy Ngô Đại Sơn miệng không ngừng chửi mắng, đứng chắn không cho khách vào trong quán, cô mím môi kìm nén cơn giận sải bước nhanh ra ngăn ông ta lại: “Ông đang làm cái gì vậy hả? Ông làm loạn đủ chưa?”
“Vẫn chưa đủ, tao sẽ ở đây làm loạn cho đến khi nào mày chịu đưa cho tao tiền thì thôi. Tao chưa thấy đứa con nào bất hiếu như mày, ba mình gặp khó khăn vậy mà vẫn dửng dưng không chịu giúp đỡ, chút tiền đó đối với mày có đáng là gì.” Ngô Đại Sơn quát lớn, ông ta không tin ông ta đã làm loạn tới mức này mà Lưu Lan vẫn có thể làm ngơ.
Lưu Lan nhếch môi cười lạnh một tiếng, cô chắp hai tay phía sau hơi đưa người về phía trước, nghiêng đầu hỏi: “Nếu như ba tôi thật sự gặp khó khăn cần tiền thì tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ không một chút ngại ngần, nhưng điều quan trọng ở đây là ông có phải thật sự là ba của tôi hay không?” Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ, hai mắt híp lại nhìn thẳng vào Ngô Đại Sơn.
Ngô Đại Sơn giật mình lùi lại phía sau vài bước, cặp mắt của ông ta cứ đảo quanh liên tục, cố gắng trấn tĩnh bản thân, lắp bắp đáp lại: “Tất… tất nhiên tao là ba của mày rồi, xét nghiệm cũng đã xét rồi mày còn nghi ngờ cái gì hả? Mày thật đúng là không còn gì để nói, không giúp ba mình còn nghi ngờ, hôm nay tao còn có việc, đợi tao xử lý xong lại đến tìm mày.” Dứt lời, ông ta vội xoay người rời khỏi quán, bước chân vô cùng vội vàng, sợ ở lại thêm một chút nữa Lưu Lan lại nghi ngờ gì đó, hoặc bảo ông ta đi xét nghiệm huyết thống lại thì nguy to.
Lưu Lan nhìn thấy bộ dạng gấp gáp, hận không thể biến khỏi đây ngay lập tức của Ngô Đại Sơn thì không khỏi bật cười, nụ cười vô cùng khinh thường.
Mười giờ tối, quán đã không còn khách, nhân viên cũng lần lượt ra về, Lưu Lan cũng thu dọn đồ chuẩn bị quay về nhà. Nhìn thấy Hoài Vĩ vẫn ngồi ở một góc, hai mắt cứ khóa chặt lấy mình Lưu Lan nhíu mày tiến tới, cất giọng nói: “Sao anh vẫn còn ở đây thế? Quán sắp đóng cửa rồi đấy.”
“Anh ở đây để đợi em mà, đợi em đóng cửa quán sẽ đưa em về nhà, bây giờ trời đã muộn lắm rồi em đi về một mình sẽ rất nguy hiểm.” Hoài Vĩ cười cười lấy lòng đáp.
Nhìn bộ dạng ngoan cố của Hoài Vĩ khiến Lưu Lan rất khó chịu, cô càng nhíu mày sâu hơn: “Không cần đâu, lát nữa Tống Tranh sẽ đến đưa em về, anh về đi.” Thật ra Lưu Lan không biết Tống Tranh có đến hay không, cô chỉ nói thế để đuổi Hoài Vĩ đi về mà thôi, trời đã tối muộn như thế rồi có lẽ Tống Tranh sẽ không đến.
“Em định ngồi ở đây đợi Tống Tranh tới khi nào? Giờ này mà anh ta còn chưa đến đón em thì đồng nghĩ là sẽ không tới đâu.” Hoài Vĩ biết rõ Lưu Lan nói thế chỉ để cho anh ta rời đi mà thôi, chứ đã mười giờ rồi vẫn không thấy bóng dáng Tống Tranh đâu, bình thường Tống Tranh đã đến đây ngồi đợi mấy tiếng rồi.
Lưu Lan há miệng muốn nói thì bỗng bà Xuân từ bên trong phòng làm bánh ngọt bước ra nói: “Lưu Lan! Dì mới vừa đi kiểm tra thấy phòng làm bánh hình như có gì đó bất thường, dì ngửi thấy mùi khét, cháu hãy mau cùng dì vào trong đó kiểm tra đi, xem có phải hay không.”
Lưu Lan gật đầu nhanh chóng cùng bà Xuân đi vào trong phòng làm bánh ngọt kiểm tra, chắc là nhân viên trước lúc ra về không kiểm tra kỹ càng rồi.
Lưu Lan vào trong đi một vòng kiểm tra tỉ mỉ, kỹ càng nhưng không thấy, không ngửi được gì cả, cô xoay người định nói với bà Xuân thì không thấy bà đâu, Lưu Lan giật nảy mình khi nghe thấy tiếng đóng cửa vô cùng lớn, còn có cả tiếng khóa cửa, cô chạy nhanh về phía cánh cửa đập mạnh gọi: “Dì Xuân! Dì Xuân! Dì đang làm gì vậy? Sao dì lại khóa cửa? Dì mau mở cửa ra cho cháu.”
“Tại sao dì lại phải mở cửa ra cho cháu chứ? Dì chính là muốn nhốt cháu ở trong đó mà, còn về chuyện tại sao dì lại làm thế thì cháu sẽ biết ngay thôi.” Bà Xuân đáp lại với giọng điệu vô cùng nguy hiểm khiến người ta phải rùng mình sợ hãi.
Lưu Lan sợ hãi lùi về phía sau khi thấy dầu tràn vào, cô hoảng hốt, đập cửa càng mạnh hơn, lớn giọng nói: “Dì đừng có làm bậy, có chuyện gì dì từ từ nói, phóng hỏa giết người là phạm pháp đấy.”
Bà Xuân ở bên ngoài đáp lại không một chút sợ sệt: “Thì đã làm sao? Nếu tôi sợ thì tôi đã không làm vậy rồi.” Bà ta nở một nụ cười độc ác rồi quăng bật lửa xuống đất.
Ngọn lửa ngay tức khắc bùng lên dữ dội, bà Xuân nhanh chóng chạy ra bên ngoài thoát thân, Hoài Vĩ thấy bà Xuân chạy nhanh như bay ra khỏi quán thì sửng sốt, ngạc nhiên, đưa mắt nhìn về phía mà bà ta mới vừa chạy ra Hoài Vĩ hốt hoảng khi thấy khói bốc lên, nghe thấy tiếng kêu cứu của Lưu Lan anh ta muốn chạy vào trong nhưng lửa cháy quá lớn, anh ta có chút chần chừ, do dự sau đó quay người dứt khoát chạy một mạch ra khỏi quán, đối với Hoài Vĩ tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn.
Cùng lúc này, Tống Tranh cùng Trương Minh Nguyệt và Lê Trọng Hưng đến, thấy cả quán đang cháy bừng bừng, ngọn lửa gần như nuốt chửng cả một quán lớn. Tống Tranh hoảng loạn, kinh sợ khi không thấy Lưu Lan đâu, anh tóm lấy cánh tay Hoài Vĩ gấp gáp, khẩn trương hỏi: “Lan Lan đâu? Cô ấy vẫn còn ở bên trong sao?”
Hoài Vĩ gật gật đầu: “Lưu Lan vẫn còn ở bên trong, anh mau gọi người đến cứu em ấy đi.” Anh ta không thể cứu Lưu Lan được thì để người khác cứu, dù sao cũng là một mạng người.
Tống Tranh không nói gì nữa chỉ trực tiếp lao vào nơi đang cháy dữ dội kia, Trương Minh Nguyệt cũng muốn chạy theo nhưng bị Lê Trọng Hưng ngăn cản lại, anh một tay giữ chặt lấy bạn gái mình, một tay gọi cho xe cứu hỏa, sau đó lại không ngừng trấn an Trương Minh Nguyệt: “Em đứng yên ở đây đi, xe cứu hỏa sẽ đến đây ngay thôi, Tống Tranh và Lưu Lan sẽ không sao đâu.” Bây giờ mà cứ chạy ùa vào trong đám lửa đáng sợ kia thì chỉ có nước chết cả đám mà thôi, anh tin tưởng Tống Tranh có thể cứu được Lưu Lan ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT