Lưu Lan ồ lên một tiếng rồi đứng dậy, Tống Tranh thấy cô định ra ngoài thì cũng đứng dậy, hỏi: “Cô đi đâu thế? Để tôi đưa cô đi.”

“Không cần đâu, tôi tự bắt xe đi được rồi.” Lưu Lan lắc đầu từ chối: “Sắp đến giờ làm rồi anh mau đi làm đi, không phải anh ghét nhất là đi làm muộn sao?”

Tống Tranh ngay lập tức đáp lại: “Hôm nay tôi không có đi làm, tôi tự cho bản thân nghỉ ngơi một ngày, cô đi đâu để tôi đưa cô đi, chân của cô như thế đi một mình rất bất tiện.”

Lưu lan thấy thái độ kiên quyết của tống tranh thì chỉ dành gật đầu đồng ý để anh đưa đi, cô mở điện thoại đưa cho anh xem địa chỉ: “Anh đưa tôi đến chỗ này.”

Tống Tranh vừa nhìn thấy địa chỉ liền nhận ra đây chính là khu bất động sản của mình, anh giả vờ không biết gì nhanh chóng dìu cô đi ra xe. Tống Tranh không dám bế Lưu Lan nữa, hôm anh về sớm sau khi nói chuyện ở phòng khách thì bế cô lên phòng, chuyện sau đó chính là không những bị cô đánh vài cái mà còn không nói chuyện với anh cả buổi tối nên Tống Tranh đành không bế nữa chỉ dìu Lưu Lan đi thôi.

Trên đường đi, Tống Tranh liếc mắt nhìn Lưu Lan vài lần mới mở miệng hỏi: “Cô đến địa chỉ này để làm gì thế? Nghe nói cô sắp mở quán cà phê, nơi đó là nơi cô sắp mở quán?”

“Đúng vậy, hôm nay tôi đến là để cùng Minh Nguyệt trang trí quán.” Lưu Lan khẽ gật đầu trả lời, bây giờ cô đã không còn bất ngờ khi Tống Tranh quan tâm đến mình nữa rồi.

Quán cà phê của Lưu Lan cũng khá gần lái xe chỉ mất hơn mười lăm phút là đến, Trương Minh Nguyệt đã tới từ sớm, thấy Lưu Lan đến cô ngay lập tức chạy nhanh ra dìu bạn mình vào, vừa chạy ra Trương Minh Nguyệt phải thắng gấp lại, đứng hình mất vài giây khi thấy người đưa bạn thân mình đến, cô dụi mắt xác nhận bản thân không có nhìn nhầm, người lái xe thật sự là Tống Tranh? Trương Minh Nguyệt dìu Lưu Lan ra khỏi xe, kéo nhẹ tay áo khẽ hỏi: “Lan! Sao Tống Tranh lại lái xe đưa cậu đến đây thế? Dọa chết tớ rồi, tớ còn tưởng mình bị hoa mắt nữa chứ, không phải anh ta đang đi công tác ở bên Hàn sao?”

“Anh ta đàm phán thành công liền bay về, còn vì sao đột nhiên muốn chở tớ đến đây thì tớ không biết.” Lưu Lan trả lời xong thì đưa mắt nhìn về phía Tống Tranh, thấy anh bước xuống xe thì cau mày nghi hoặc: “Sao anh còn chưa lái xe đi nữa? Đừng nói với tôi là muốn ở lại giúp tôi trang trí quán đấy nha?” Cô nhếch môi hỏi Tống Tranh với giọng điệu trêu đùa.

“Đúng, tôi muốn ở lại giúp cô trang trí quán, với tình trạng chân của cô hiện giờ thì trang trí cái gì chứ? Hơn nữa chỉ với hai người thì làm sao có thể trang trí ở mấy nơi trên cao được rồi mấy công việc nặng nữa, có tôi sẽ đỡ hơn rất nhiều đấy.” Lúc biết Lưu Lan đến đây trang trí quán là anh đã quyết định ở lại giúp cô một tay rồi, chân của cô như thế mà còn đi tới đi lui trang trí cái này cái nọ thì còn lâu mới khỏi.

Trương Minh Nguyệt suýt nữa thì ngã ngang, làm ơn đi với thân phận là chủ tịch của tập đoàn Tống thị thì cô làm sao dám bảo anh làm cái này cái kia được cơ chứ? Cô quay sang nhìn Lưu Lan sau đó mỉm cười vỗ vỗ vai: “Chuyện này tớ giao lại cho cậu, dù nói thế nào thì anh ta cũng là chồng của cậu, tớ không dám sai bảo nhân vật lớn này làm việc đâu.”

Trương Minh Nguyệt nói xong liền tung tăng đi vào bên trong, Lưu Lan há miệng muốn gọi lại nhưng Trương Minh Nguyệt đã đi mất hút, Tống Tranh cong cong khoé môi dìu người vợ trên ‘danh nghĩa’ của mình đi vào. Lưu Lan mím môi không thốt nên lời, thật không ngờ có một ngày cô lại bị bạn thân của mình bán đi.

Dìu Lưu Lan đến ghế sô pha dài, Tống Tranh chầm chậm cất giọng nói: “ Cô cứ ngồi ở đây đi, tôi sẽ giúp cô trang trí, việc của cô là chỉ cần ngồi một chỗ chỉ đạo là được rồi.”

Lưu Lan nâng mày nhìn Tống Tranh, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt lộ ra tia gian xảo: “Anh chắc chứ?” Nếu thật thì anh tiêu là cái chắc, đây là tự anh cho cô cơ hội để trả thù, lúc trước sai vặt cô à? Lầm này cô sẽ cho anh nếm mùi vị bị người khác sai tới sai lui là như thế nào.

Tống Tranh gật gật đầu, không hiểu sao anh lại rùng mình một cái khi bắt ánh mắt của Lưu Lan.

Trương Minh Nguyệt đứng gần đó mím môi nhịn cười, bạn cô sắp cho vị chủ tịch Tống này ăn hành rồi, mong là Tống Tranh sẽ không bỏ của chạy lấy người.

Lưu Lan bắt đầu chỉ tay hướng dẫn Tống Tranh trang trí, không những trang trí mà còn bày lại nội thất của quán, sai bảo anh vô cùng thuận miệng khiến cho Tống Tranh mệt thở không ra hơi, đổ mồ hôi ướt đẫm cả áo. Anh nghe theo lời chỉ dẫn của Lưu Lan chạy tới chạy lui cho đến tận trưa, trang trí gần hoàn thành, cô mím môi nhịn cười, vẻ mặt rất tỉnh nói: “ Chủ tịch Tống! Nếu anh mệt quá không muốn làm nữa thì có thể nghỉ rồi về trước.”

Trương Minh Nguyệt gục mặt xuống nhịn cười đến đỏ cả mặt, bạn thân yêu của cô quá tuyệt, quán chỉ còn trang trí vài chỗ nữa là xong, bảo Tống Tranh làm nửa ngày trời rồi nói như kiểu anh chỉ mới làm có một chút, đối xử với Tống Tranh như thế chỉ có thể là Lưu Lan.

Khoé môi anh giật giật trước ‘lòng tốt’ của Lưu Lan, anh có nên ‘cảm kích’ cô vì sợ anh mệt không nhỉ? Tống Tranh cười không thể giả trân hơn được nữa, lắc đầu từ chối ‘ý tốt’ của cô: “Không cần, tôi đợi cô xong việc rồi cùng về với cô luôn.”

“Được thôi, vậy để tôi gọi đồ ăn, ăn xong chúng ta lại tiếp tục.” Lưu Lan nhướng mày cười cười, lấy điện thoại ra gọi đồ ăn.

Trương Minh Nguyệt cuối cùng không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, mở miệng nói: “Chủ tịch Tống! Tôi thấy anh rất có tương lai, tương lai của một thê nô.”

“Trương Minh Nguyệt! Cậu đừng có nói bậy.” Lưu Lan nhíu mày lên tiếng, Trương Minh Nguyệt rốt cuộc là bị làm sao vậy? Rõ ràng lúc trước không hề thích Tống Tranh cơ mà, sao bây giờ lại như thế?

“Tớ đâu có nói bậy, cậu hãy nhìn thử xem Tống Tranh bị cậu sai tới sai lui mà không một chút than vãn, không tức giận gì hết, đổi lại là tớ hay người khác xem có bị mắng bị lườm thủng cả người không? Hơn nữa tớ nói Tống Tranh là thê nô anh ta cũng đâu cũng phản bác gì.”

Tống Tranh người được nói tới không có lên tiếng là do anh đang trầm tư suy nghĩ xem những gì Trương Minh Nguyệt nói có đúng không? Anh thật sự là thê nô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play