Ta không thể ở lại đây lâu hơn nữa, ở lại cũng bị bọn họ cười nhạo.
Tôi phải nghĩ ra một cách tốt hơn để cứu Long Vũ.
Nếu như Thân Lương không chịu hỗ trợ, tôi chỉ có thể mạo hiểm.
Tình huống của Long Vũ, hẳn là trúng cổ độc.
Giống như tôi, nói không chừng Tà Hoàng Thạch có thể trấn áp.
Nghĩ tới đây, tôi quay người rời đi mà không nói một lời.
Thân Lương, ta cầu xin ngươi, ngươi mặc kệ, cùng lắm thì ta dùng phương pháp của ta để cứu người.
Rời bệnh viện và lái xe trở lại văn phòng thám tử.
Dáng vẻ của Long Vũ vẫn rất khó coi, nhìn thấy tôi trở về, hắn vội vội vàng vàng nắm lấy tay tôi.
Nóng...
Làm thế nào cơ thể của anh ta có thể được như vậy.
Vài phút sau, bàn tay nóng lại trở nên lạnh lẽo.
" Long Vũ, nghe này, Thân Lương không giúp tôi nhưng tôi sẽ tìm cách để cứu anh cách lúc trước không được, tôi liền đổi cách khác, anh yên tâm tôi nhất định sẽ cứu anh, tuyệt đối không để cho anh xảy ra chuyện gì."
Ta nói xong, Long Vũ yếu ớt nói:
"Thám tử, không cần phiền toái, ta không sao, ta thật sự không sao..."
Mồ hôi dày đặc trên trán Long Vũ dần dần lớn hơn, rồi trượt xuống gối.
Nhưng khi tôi chạm vào trán của Long Vũ, không ngờ là mồ hôi lạnh.
Anh ta đang sợ...
"Anh yên tâm tôi nhất định sẽ cứu anh, tôi có cách, tôi thật sự có cách của mình tôi có thể cứu anh, trên người anh đơn giản chỉ là cổ độc mà thôi, yên tâm không có việc gì."
Nói xong ta liền lấy Tà Hoàng Thạch trên cổ xuống, đeo vào cho Long Vũ.
Lúc này, sắc mặt của Long Vũ mới tốt hơn một chút.
Nhưng đột nhiên, trái tim tôi đau dữ dội.
Tên trộm, tên trộm, ngươi thật sự biết tính toán.
Hoặc là Long Vũ, hoặc là ta chết.
Tóm lại hai người chúng tôi nhất định phải chết một người.
Thấy sắc mặt của Long Vũ có chuyển biến tốt đẹp, tôi lại mở quần áo của hắn lên, lưng bày ra trước mặt ta.
Khi tôi đưa tay ra để nắm lấy nó, nó đột nhiên biến mất.
Chết tiệt...
Cứ tiếp tục như vậy, ta phải làm sao mới bắt được con bọ này.
Không biết từ lúc nào trên trán chảy ra mồ hôi nhỏ.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Ngay lập tức, tôi lại một lần nữa truyền hơi thở của mình lên cơ thể của Long Vũ.
Đuổi theo... Nhanh lên đuổi theo...
Lần này tôi sẽ tập trung.
"Thám tử, ta thật khó chịu, thám tử..."
Vẻ mặt của Long Vũ lại nhăn nhó.
Ta biết bởi vì đuổi theo con bọ kia, hơi thở của tôi sẽ ở trong mạch máu của Long Vũ không ngừng xuyên qua.
Điều này sẽ làm cho máu của Long Vũ lưu thông nhanh hơn.
" Long Vũ, ngươi nhịn một chút, ta có thể bắt được hắn..."
Tôi có thể cảm thấy tốc độ của con bọ đó.
Nhanh chóng...
Hơn nữa tàn nhẫn...
Nó dường như cố tình ở lại nơi trái tim.
Nếu như con sâu kia ở lại trong trái tim trong thời gian dài, như vậy hơi thở của tôi ở trong trái tim không có cách nào cùng con sâu kia đánh nhau.
Một khi khai chiến, trái tim rất có thể sẽ bạo liệt.
Long Vũ cũng sẽ chết.
Trứng gai...
Thế giới quá choáng ngợp.
Nhưng...
Tôi ngạc nhiên, hơi thở của tôi đã đuổi kịp con sâu và đã quấn chặt con sâu.
Một lần nữa, tôi tập trung tinh thân, tôi phải nghiêm túc đem con sâu này thông qua Tà Hoàng Thạch ra ngoài.
Từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống.
Cơn đau của tim cũng đang tăng tốc.
Tôi không biết khuôn mặt của tôi lúc này là gì.
Nhưng tôi biết rằng từ trong cơ thể một luông nhiệt từ từ tuôn ra.