Riêng Ninh Tuyết vẫn chưa biết chuyện gì nên vẫn hồ hởi chạy đến nắm tay Chấn Long nói:
- Mẫu thân đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, mau, đi thôi.

Nói xong Ninh Tuyết kéo tay Chấn Long ra bàn ăn, vợ chồng Hạ tướng quân đã ngồi đầy đủ chờ hai người họ, Chấn Long vì không muốn Ninh Tuyết nghi ngờ nên mỉm cười thân thiết hành lễ với vợ chồng Hạ tướng quân như chẳng có chuyện gì xảy ra liền nói:
- Bái kiến Hạ tướng quân, Hạ phu nhân.

Hạ phu nhân gật đầu mỉm cười nói:
- Không cần đa lễ, ngồi xuống đi, nay ta nấu rất nhiều món ngon, không biết có vừa miệng cậu không.

Chấn Long ngồi vào ghế rồi đưa mắt nhìn một lượt mỉm cười nói:
- Phu nhân chớ chê cười nhưng những món này đều là những món tại hạ thích ăn.

Hạ phu nhân che miệng cười nói:
- Vậy sao, vậy thì cậu nhất định phải ăn nhiều vào không cần khách khí đâu.

Vì để phá vỡ không khí ngượng ngùng mà Chấn Long gắp một miếng gà đặt vào bát rồi mời Hạ tướng quân nói:
- Hạ tướng quân mời người dùng.

Hạ tướng quân mỉm cười vẫy vẫy tay nói:
- Được rồi, được rồi, cậu cũng ăn đi, cứ tự nhiên dùng, đừng khách khí.

Chấn Long mỉm cười gật đầu rồi lại gắp một miếng gà khác mời Hạ phu nhân nói:
- Hạ phu nhân người cũng ăn nhiều vào.

Hạ phu nhân hiền hậu cười rồi lại gắp miếng thịt đặt vào bát cơm của Chấn Long rồi nói:
- Cậu cũng ăn nhiều vào như vậy sức khỏe mới mau hồi phục.

Ninh Tuyết thấy vậy ngồi cạnh chỉ mỉm cười, lát sau Ninh Tuyết nói:
- Phụ thân một chút con muốn cùng Chấn Long ra ngoài mua ít đồ.

Hạ tướng quân nhìn Chấn Long một cái rồi quay sang chau mày nhìn rồi đáp Ninh Tuyết:
- Ngày thường con cùng An Thành đi đây đi đó toàn là trốn ta mà lẻn ra ngoài, sao nay lại ngoan ngoãn xin phép rồi.

Ninh Tuyết ngượng đỏ mặt nói:
- Phụ thân này.

Hạ tướng quân và phu nhân nhìn nhau cười, tướng quân nói:
- Đúng là con gái lớn rồi không quản được nữa, con muốn đi đâu cứ đi, nhưng phải cẩn thận đấy, chớ có gây họa nữa đấy.

Hạ tướng quân nhìn sang Chấn Long, dường như hiểu được ý của tướng quân, Chấn Long gật đầu nhẹ, Ninh Tuyết nhìn Chấn Long nở nụ cười rồi nói:
- Con biết rồi mà sẽ không gây họa nữa.

Chấn Long gắp một miệng thịt cho Ninh Tuyết, bữa cơm cứ thế mà diễn ra trong không khí vui vẻ.

Ăn xong Ninh Tuyết cùng Chấn Long ra ngoài, dạo bước trên phố cả hai đi ngang một gian hàng trâm cài tóc, Chấn Long đột nhiên dừng lại, Ninh Tuyết cũng bất ngờ quay người nhìn hỏi:
- Sao vậy?
Chấn Long mỉm cười vẫy tay kêu Ninh Tuyết lại gần, ngước mắt nhìn một loạt, Chấn long nhìn trúng một chiếc trâm cài, trên thân trâm là một đoá mẫu đơn màu trắng trang nhã, bên cạnh còn được gắn thêm một chú bướm tô hoạ thêm cho trâm cài, bên dưới là ba sợi xích đung đưa theo gió, mỗi cuối đoạn xích là một hạt trân châu, khiến cho tổng thể của trâm cài càng nhìn càng thấy tinh tế, quý phái.

Trưởng quầy thấy vậy liền không ngừng khen ngợi nói:
- Tiểu lang quân thực có mắt nhìn, cây trâm này là cây duy nhất trong quầy của tiểu nhân, khắp Dương Đô tuyệt không có cây thứ hai.

Chấn Long mỉm cười rồi đưa sang cho Ninh Tuyết hỏi:
- Muội thấy sao, thích không?
Ninh Tuyết cầm trâm trên tay mỉm cười gật đầu, Chấn Long thấy vậy quay sang hỏi trưởng quầy:
- Bao nhiệu vậy?
Trưởng quầy nói:
- Hai mươi lượng bạc thưa tiểu lang quân.

Ninh Tuyết bất ngờ trước giá tiền liền nói:
- Sao đắt quá vậy, bình thường chỉ có khoảng vài lượng.

Trưởng quầy khiêm tốn nói:
- Dạ vâng thưa tiểu thư, cây trâm này là đặc chế gia công riêng, toàn thành Dương Đô chỉ có mỗi một cây nên giá hơi cao, tiểu thư thông cảm.

Chấn Long mỉm cười vui vẻ không hề do dự mà rút trong túi hai mươi lượng bạc rồi đưa cho trưởng quầy, trưởng quầy liền nhận lấy chổ bạc đó rồi nói:
- Đạ tạ tiểu lang quân, tiểu thư.

Ninh Tuyết nhướng mày nhìn Chấn Long, thấy vậy Chấn Long liền với tay cầm lấy chiếc trâm, từ từ cài lên mái tóc của Ninh Tuyết, nhẹ nhàng điều chỉnh nói thầm trong miệng:
- Chỉ cần muội thích, thì đừng nói chỉ là trâm cài này, dù là tính mạng của ta, ta cũng có thể trao cho muội.

Ninh Tuyết không nghe rõ liền hỏi lại:
- Huynh nói gì?
Đối diện với sự hiếu kì của Ninh Tuyết, Chấn Long chỉ mỉm cười lắc đầu, lòng có chút xót xa, Chấn Long dịu dàng cài chiếc trâm lên tóc của Ninh Tuyết, ân cần mà điều chỉnh cho phù hợp, trâm đã cài xong, Chấn Long âm thầm lùi lại ngắm nhìn dáng vẻ người con gái mình thương cài lên chiếc trâm mình chọn, giây phút Ninh Tuyết nhìn Chấn Long khẽ cười, trong lòng Chấn Long xao xuyến bồi hồi trước vẻ đẹp kiều diễm ấy mà khẽ cười cứ thế trong vô thức mà nói:
- Rất đẹp! rất hợp với muội.

Ninh Tuyết mỉm cười nhìn vào tấm gương ở quầy hàng, vừa ngắm nhìn vừa tủm tỉm cười, nhìn thấy dáng vẻ tươi vui của Ninh Tuyết, Chấn Long lòng càng đau hơn, trong vô thức Chấn Long không kiểm soát được lý trí mà bước vội đến ôm chằm Ninh Tuyết vào lòng, cái ôm chứa đựng nhiều tâm tư nỗi lòng, không cam lòng Chấn Long càng ôm càng chặt, nội tâm dằn vặt không thôi, lòng thầm nghĩ:
- Xin lỗi, là ta đã phụ lòng muội, ta không mong muội tha thứ nhưng… nhưng ta không hối hận, nếu có một điều ước, ta chỉ mong có thể cùng muội răng long đầu bạc, suốt đời suốt kiếp, mãi không rời xa.

Ninh Tuyết ngơ người không hiểu chuyện gì, Chấn Long cố gắng tỏ ra bình thường dù sâu bên trong trái tim đã sớm tan nát, Chấn Long hạ giọng nói tiếp:
- Hứa với ta, dù ngày mai có ra sao muội cũng phải giữ mãi nụ cười này trên môi.

Ninh Tuyết bấy giờ vẫn không hiểu ý nghĩa của câu nói này, chỉ nghĩ đây là câu nói đường mật nên vui vẻ mỉm cười đưa tay ôm chằm Chấn Long rồi gật đầu nói:
- Có huynh bên cạnh là muội vui rồi.

Chấn Long sắc mặt u buồn không đáp, Ninh Tuyết hướng mắt nhìn quanh thấy ai nấy đều đang nhìn, cảm thấy e thẹn Ninh Tuyết vỗ vai Chấn Long khẽ nói:
- Mọi người đều đang nhìn chúng ta đấy.

Thế nhưng Chấn Long vốn chả bận tâm đến ánh nhìn của người khác nên vẫn một mực ôm lấy Ninh Tuyết, dù là vậy nhưng Chấn Long vẫn rất sợ Ninh Tuyết sẽ nghi ngờ hành động quái lạ này của mình, trầm tư mãi một lúc sau mới đủ can đảm mà buông Ninh Tuyết/
Đối diện với hành động khác lạ của Chấn Long, Ninh Tuyết liền hỏi:
- Hôm nay huynh sao vậy, cứ là lạ sao ấy?
Chấn Long chột dạ liền nhanh trí tìm lí do ngụy biện nói:
- Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ôm muội thôi, muội không thích sao?
Ninh Tuyết bị câu hỏi của Chấn Long làm cho ngượng ngùng mà cúi đầu e thẹn đáp:
- Huynh sao vậy, có ai lại đi hỏi nữ nhi những câu hỏi như vậy cơ chứ?
Nhìn dáng vẻ nũng nịu của Ninh Tuyết, Chấn Long nhoẻn miệng cười rồi hỏi tiếp:
- Đúng rồi, mới sáng ra đã kéo ta ra ngoài cùng muội, muội muốn đưa ta đi đâu sao?
Ninh Tuyết nghe hỏi bỗng nhớ ra liền đáp:
- Đúng vậy, đến Dương phủ tìm An Thành, cả tuần nay muội không gặp huynh ấy rồi.

Chấn Long hốt hoảng thầm nghĩ:
- Không thể đến Dương phủ được, nếu Dương tướng quân nhận ra ta thì nguy to mất.

Chấn Long nghe vậy liề đánh trống lãng, muốn tìm cách đánh lạc hướng Ninh Tuyết, Chấn Long nhanh trí chuyển sang câu chuyện khác cứ thế mà buộc miệng hỏi:
- Muội và An Thành ấy rốt cuộc có quan hệ gì vậy?
Tận tai nghe câu hỏi này xuất phát từ miệng Chấn Long, Ninh Tuyết nở nụ cười tinh nghịch hỏi:
- Huynh… huynh ghen à?

Chấn Long bị nói trúng tim đen liền đứng hình thầm nghĩ:
- Ngốc thật mà thiếu gì chuyện sao không hỏi, lại đi hỏi chuyện này chứ cứ thích đào hố tự chôn mình, tuyệt đối không thể trả lời được, đường đường là một thái tử như ta lại để người khác biết ta đi ghen với hài tử của võ tướng thì còn ra thể thống gì nữa.

Chấn Long bối rối mà nhìn trời nhìn mây, rồi ngay lập tức đổi chủ đề nói:
- Trời hôm nay hơi nóng, ta cũng có chút mệt rồi muốn nghĩ ngơi tí, ta sẽ ngồi đây vừa uống trà vừa đợi muội quay về.

Ninh Tuyết phì cười vẫn không bỏ cuộc liền cố gắng gặn hỏi cho bằng được:
- Đúng không, huynh ghen rồi đúng không?
Lo sợ bị Ninh Tuyết nắm được thóp, Chấn Long hoang mang thầm nghĩ:
- Càng nói càng sai, tốt nhất là nên giữ im lặng, không thể để muội ấy được nước lấn tới được.

Ninh Tuyết vẫn không chịu thua liền tiếp tục hỏi:
- Ghen thì nói là ghen, muội có chê bai huynh đâu?
Chấn Long trong lòng rối bời không dám nhìn thẳng vào mắt Ninh Tuyết nhưng bê ngoài vẫn cố tỏ ra mọi chuyện vẫn ổn, cứ thế trực tiếp ngó lơ không thèm để ý đến Ninh Tuyết mà gọi tiểu nhị bưng lên môt bình trà và ít điểm tâm, Ninh Tuyết đứng cạnh nhìn thấy dáng vẻ né tránh của Chấn Long, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ:
- Rõ ràng là ghen tị mà lại không chịu thừa nhận.

Chấn Long nhìn dáng vẻ đắc ý của Ninh Tuyết liền cảm thấy bản thân bị thất thế liền khó chịu muôn phần cứ thế mà lườm nguýt không thôi, Ninh Tuyết thấy vậy liền nói bóng gió:
- Bọn muội không chỉ là thanh mai trúc mã bên nhau từ bé mà tình cảm dành cho nhau lại còn rất sâu đậm, một lời khó nói rõ…
Chấn Long càng nghe càng không lọt tai liền chau mày trừng mắt nhìn rồi đưa tay chìa ra về phía Ninh Tuyết bực dộc nói:
- Nếu như đã sâu đậm như vậy thì hãy trả lại cho ta.

Ninh Tuyết bất ngờ nhìn Chấn Long, không hiểu ý liền hỏi:
- Trả gì cơ?
Chấn Long nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Ninh Tuyết liền tức giận nghĩ:
- Đằng này vừa mới nhận chiếc trâm ( tấm lòng ) của ta vậy mà vừa xoay lưng lại tình cảm sâu đậm với người khác sao?
Chấn Long càng nghĩ thì cơn ghen càng gia tăng liền ghì giọng xuống mức thấp nhất, nhấn mạnh nói:
- Trâm.

Lúc này Ninh Tuyết mới vỡ lẽ liền mỉm cười đưa tay che chiếc trâm lại rồi nói:
- Không được, huynh tặng người ta rồi còn muốn đòi lại sao?
Chấn Long nghiến răng quay mặt sang một bên, Ninh Tuyết mỉm cười trong lòng nở hoa vui vẻ e thẹn thầm nghĩ:
- Đúng là đồ ngốc mà, trâm đã cài ( tấm lòng đã nhận) thì lòng này đã định, đời này kiếp này quyết không đổi thay.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play