Editor: Nhan
Trên mặt anh tuấn của Dạ Đình chỉ còn một mảnh tro tàn.
Dưới tấm kính, ánh mắt hắn như biển sâu, u ám tĩnh mịch.
Thua.
Thua triệt triệt để để.
“Anh......” Khúc Yên đứng sau lưng Dung Trì có chút khổ sở, nhỏ giọng mở miệng nói, “Thật xin lỗi, em không muốn trở thành loại cục diện này. Nhưng mà......”
“Không cần nói nữa.” Dạ Đình đưa tay, khiến cô muốn nói lại thôi.
Hắn không cần xin lỗi.
||||| Truyện đề cử:
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
Càng không cần thông cảm.
“Nếu em đã có chủ kiến của mình, anh tôn trọng em.” Hắn giấu tất cả cảm xúc, thản nhiên nói, “Em ở lại chỗ này tự chăm sóc bản thân cho tốt. Muốn cái gì thì mở miệng nói với anh.”
Hắn phảng phất như về vị trí cũ, làm anh trai của cô, chỉ thế thôi.
Đáy lòng đau đớn rỉ máu không ai trông thấy.
Đây là tôn nghiêm hắn kiệt lực duy trì.
Dạ Đình sửa sang lại áo sơmi, khôi phục trạng thái thanh lãnh tự phụ, đối với Dung Trì nghiêm khắc nói, “Tiểu tử, nếu cậu dám khi dễ Yên Yên, để l tôi nhìn thấy em ấy thương tâm rơi lệ, tôi nhất định không để yên cho cậu!”
“Không có một ngày đó.” Dung Trì kiên định nói.
Dạ Đình không nói gì thêm, ngưng mắt thật sâu nhìn Khúc Yên rồi quay người kiên quyết rời đi.
Khúc Yên nhìn bóng lưng hắn ngạo nghễ anh tuấn, trong lòng có chút sầu não.
Dạ Đình là một anh trai tốt.
Đáng tiếc, cô nhất định phải phụ hắn.
“Nhũ danh của anh trai em là A Yến sao?” Dung Trì đột nhiên hỏi.
“Không phải.” Khúc Yên lấy lại tinh thần, mê muội nói, “Anh Dạ Đình không có nhũ danh, sao anh hỏi như vậy?”
“Lần kia em ở trên sân thượng nói thích anh A Yến.” Mắt Dung Trì bỗng dưng tối sầm lại.
Không phải Dạ Đình?
Lại còn có một nam nhân khác?
“A?” Khúc Yên trong tâm hơi hồi hộp một chút, đột nhiên cô thông suốt rồi!
Tiểu Thất đáng chết!
Nói nhăng nói cuội gì vậy!
Thế mà lừa cô......
“Yên, em thành thật nói cho anh biết, A Yến lại là người nào?” Dung Trì nheo mắt đen tới gần cô, “Trong lòng em đến cùng có mấy nam nhân, hả?”
“Không phải, anh nghe em giải thích......” Khúc Yên gấp đến độ lắc lắc đầu, “A Yến kỳ thực là......”
Cô đã đoán được A Yến nhất định là người trong thế giới trước.
Tiểu Thất cái tên hố hàng này, tức chết cô!
Nếu như nói thật cho cô biết sớm một chút, cô cũng có thể sớm một chút nghĩ kỹ lý do a.
“Hửm?” Dung Trì đe dọa nhìn mắt của cô, ngữ khí nguy hiểm, “Là ai?”
“Là anh!” Khúc Yên cái khó ló cái khôn, thốt ra, “Đây là em bí mật vụng trộm lấy cho anh một biệt danh.”
Dung Trì nhíu mày, cũng không tin tưởng: “Em giống như đang bày trò lắm.”
“Thật sự!” Khúc Yên trong đầu hoảng hốt có một hình ảnh chợt lóe lên, cô bắt được một ấn ký trong ký ức nào đó, bỗng nhiên đưa tay nhấc áo phông Dung Trì lên.
Động tác của cô quá đột ngột, thân thể Dung Trì cao lớn chợt cứng đờ.
“Ai ai......” Dung Vân Tu một mực ở bên cạnh vây xem nhanh chóng che mắt, sờ vách tường trở về phòng, “Anh, chị Yên Yên, em đi ngủ, ngủ ngon!”
Trước khi hắn đóng cửa phòng còn bổ sung một câu, “Em ngủ thích đeo tai nghe nghe nhạc, sét đánh đều nghe không được.”
Hắn ám chỉ rất rõ ràng a?
Mặc cho hai người làm gì!
Hắn cam đoan không nghe thấy!
Mặt Khúc Yên lập tức nóng lên, xấu hổ trừng Dung Trì: “Đều tại anh hùng hổ dọa người hại em quên còn có người ở đây.”
Dung Trì nắm chặt bàn tay nhỏ của cô đem áo phông nhấc cao một chút lộ ra cơ bụng tám múi săn chắc xinh đẹp: “Muốn nhìn cái gì? Anh giúp em.”
Hắn đem tay cô ấn vào cơ bụng mình.
Mặt Khúc Yên đỏ bừng, lòng bàn tay nóng ran.
Hắn sao lại biến thái như thế a......
Cô nói chuyện đứng đắn!
“Anh có muốn nghe em nói hay không?” Cô muốn rút tay về, lại bị hắn nhấn lại.
“Em cứ nói, anh đang nghe.” Dung Trì hạ mắt nhìn cô, khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng phản chiếu vào trong mắt hắn rất đẹp.
“Em muốn nhìn một chút......” Khúc Yên đỏ mặt, tay dời xuống, dừng ở quần lót hắn.