“Nhưng mà, chúng ta không có kết quả.” Khúc Yên hơi quay mặt chỗ khác, tránh ánh mắt hừng hực sắc bén của hắn.
“Vì sao chúng ta không có kết quả?” Dung Trì nắm chặt cổ tay cô một mực đặt ở trên đầu, “Bởi vì người kia trong lòng em? Em muốn dùng cả hai người một lúc?”
“Tớ làm sao có thể bắt cá hai tay?!” Khúc Yên nghe mà tức giận.
Cô quay mặt lại, thở phì phò nhìn hắn chằm chằm, “Cậu nói tớ cái gì cũng được nhưng không thể nói xấu tớ. Trong lòng tớ nào có người khác? Tớ chỉ thích mình cậu!”
Ánh mắt Dung Trì đột nhiên tỏa sáng, âm u sâu kín giấu nơi đáy mắt bị đuổi ra, thấp giọng dỗ dành cô nói: “Em lặp lại câu nói sau cùng lần nữa đi.”
“Tớ không nói, cậu thả tớ ra!” Khúc Yên tức giận, dùng sức giãy dụa, “Dung Trì, cậu không thả tớ ra, tớ liền hô cứu mạng!”
Cô có chút ít giận nhưng chỉ là tính khí đùa giỡn một chút mà thôi.
Ai ngờ lúc này lại có người một cước đạp cửa phòng!
Ầm một tiếng thật lớn!
Cửa phòng đập trên vách tường, bắn ngược trở về, lại vang lên một tiếng bịch!
Có thể thấy được lửa giận của người tới lớn biết bao nhiêu...
“Em ấy bảo cậu buông ra, có nghe hay không!”
Dạ Đình đột nhiên lao vào, lọt vào tầm mắt chỉ thấy Khúc Yên bị người ta đè xuống giường, cô đang kêu cứu mạng.
Gương mặt tuấn tú của hắn xưa nay lãnh đạm nhiễm một tầng tàn khốc, tiến lên nắm chặt phía sau cổ áo Dung Trì, dùng sức đem hắn lôi xuống!
“Cậu cái thằng hỗn trướng này!” Dạ Đình một quyền đánh trên mặt Dung Trì.
Dung Trì phản ứng cực nhanh đưa tay đỡ, dưới đùi đảo qua ép Dạ Đình không thể không buông tay lui lại.
“Hai lần.” Dạ Đình nới cà vạt ra, cười lạnh một tiếng, lần nữa đánh tới, “Dám khi dễ Yên Yên nhà tôi, cậu chán sống rồi!”
Hai người trong nháy mắt giao thủ với nhau.
Dung Trì là cao thủ quyền kích, Dạ Đình cũng không yếu, bình thường thích đánh Taekwondo.
Hai người quyền chân lăng lệ, trong phòng ngủ nhỏ hẹp đánh nhau vang dội.
Khúc Yên ở bên cạnh lớn tiếng hô: “Anh! Anh hiểu lầm rồi! Dung Trì không bắt nạt em, hai người mau dừng tay!”
Cô thấy Dạ Đình ngoảnh mặt làm ngơ, không thể làm gì khác hơn là quay đầu nói với Dung Trì, “Dung Trì, cậu đừng đánh nữa, hai người cẩn thận một chút, đừng làm mình bị thương!”
Hai người đánh chính diện vô cùng ác liệt, căn bản không nghe cô.
Dạ Đình kể từ khi biết tin cô muốn 'bỏ nhà ra đi' liền vạn phần tức giận.
Hắn vận dụng thế lực Dạ gia tại Đế Đô tra được cô ngồi lên một chiếc xe taxi, lại tra ra địa chỉ Dung Trì thuê nhà trọ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Hắn thậm chí mang theo hai tên bảo tiêu cạy khóa cửa xông thẳng vào, sợ cô phải chịu thiệt.
“Yên Yên, em đi ra bên ngoài! Cẩn thận bị thương!” Dạ Đình một bên chống đỡ nói với cô.
Dung Trì cũng vừa đấu vừa nhìn cô một cái: “Đừng lo lắng, anh ra tay có chừng mực.”
Lời này của hắn trong nháy mắt khiến lửa giận của Dạ Đình càng lớn hơn.
“Tiểu tử, đừng cuồng vọng, hôm nay tôi không thể không giáo huấn cậu!”
Lực đạo Dạ Đình xuất thủ càng ác hơn, tình hình chiến đấu chỉ một thoáng kịch liệt hơn hẳn.
Khúc Yên bất đắc dĩ cực kỳ.
Cô tựa vào vách tường di chuyển nhẹ nhàng từng bước một lui ra khỏi phòng.
Để bọn hắn đánh a!
Cô mặc kệ!
“Chị Yên Yên, chị không cần sợ.” Dung Vân Tu sớm đã bị kinh động, từ trong phòng đi ra an ủi, “Anh trai em đánh nhau tới bây giờ chưa từng thua. Tất nhiên người kia là anh cả của chị, anh em sẽ không đánh quá ác, nhiều nhất chính là chảy chút máu.”
Khúc Yên thở dài.
Nhiệm vụ hưởng báo ân của 3 lão đại thật tốt làm sao lại biến thành tu la tràng*?
*Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn. Cũng có chỗ mình đọc được là kiểu tình huống người yêu cũ gặp người yêu mới hahaha
Cô vốn không muốn thương tổn bất luận kẻ nào nhưng hiện tại e rằng cũng không do cô quyết định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT