Editor: Nhan

Từ chương này Nhan đổi cách tự xưng là cô, mong không làm ảnh hưởng đến mạch đọc của mọi người nèee

- -----------------------------

Khúc Yên nhìn Dạ Đình đã đi xa, không biết có nên đuổi theo không. Lúc này, điện thoại di động trong túi cô bỗng nhiên vang lên một tiếng “đinh”.

Cô lấy ra nhìn, là Dung Trì gửi tin nhắn --

【 Bạn gái, ăn cơm chưa? 】

【 Ai là bạn gái cậu? 】 Khúc Yên nhanh chóng nhắn lại, 【 Cậu trở lại phòng làm việc rồi sao? Tớ có lời muốn cùng nói cậu. 】

【 Đồ ngốc nào trả lời tôi chính là bạn gái tôi. 】

Dung Trì gửi xong tin nhắn này liền trực tiếp gọi điện thoại cho cô.

Giọng hắn trầm thấp truyền qua điện thoại, từ tính mà êm tai: “Muốn cùng tôi nói gì?”

“Cậu về phòng làm việc chưa?” Khúc Yên hỏi.

“Chưa.”

Khúc Yên suy tư vài giây, nói: “Anh tớ muốn gọi tớ về nhà, nhưng tớ tạm thời chưa muốn trở về, tớ có thể đi tìm cậu không?”

Đầu bên kia điện thoại di động trầm mặc mấy giây.

Khúc Yên hơi nhíu mày, có mấy phần chần chờ: “Cậu không tiện?”

Dung Trì không trả lời, chỉ trầm thấp nói: “Cậu xuống dưới đi, tôi ở ngay bên ngoài khách sạn.”

“A?” Khúc Yên giật mình, “Cậu không đi sao?”

Dung Trì "ừm" một tiếng.

Hắn vốn nên đi.

Nhưng mà hắn không nỡ.

Hắn nguyên bản không dự định nói cho cô, chỉ là muốn dừng lại thêm một chút, nhìn cô một cái qua cửa sổ.

“Vậy cậu chờ tớ chút! Tớ xuống ngay bây giờ!” Khúc Yên đột nhiên thấy hưng phấn hơn hẳn.

Cô tiện tay lấy mấy đồ vật bên người nhét vào túi.

Tiếp đó đeo túi xách len lén chuồn khỏi cửa.

Cô sợ bị anh Dạ Đình bắt được, áp sát vào vách tường hành lang như kẻ gian cẩn thận từng li từng tí đi.

May mắn cửa phòng anh Dạ Đình không đột nhiên mở ra!

Cô thành công trốn xuống tầng!

“Dung Trì--”

Khúc Yên chạy ra ngoài phòng khách, xa xa nhìn thấy thiếu niên cao lớn đứng bên cạnh bồn hoa.

Cô chạy về phía hắn.

Đôi mắt vốn sâu thẳm như mực của Dung Trì sáng lên, hắn dang hai tay đón cô.

“Dung Trì!” Khúc Yên chạy quá nhanh, lao vào trong ngực hắn.

Hắn một giây sau liền ôm chặt cô.

Hắn hạ mắt nhìn cô: “Ngoan, đừng chạy vội như vậy, cẩn thận ngã.”

Khúc Yên không chú ý mình bị hắn ôm, một lòng muốn đi nhanh một chút miễn cho bị bắt được, nhanh chóng thúc giục: “Dung Trì, chúng ta đi mau! Nếu bị anh tớ trông thấy, tớ liền không đi được!”

“Được.”

Dung Trì nắm chặt tay cô, hai người sóng vai chạy.

“Bên này có xe!” Khúc Yên phát hiện ven đường có một chiếc taxi, vội vàng chui vào.

“Tài xế, đi Nhạn Bắc.” Dung Trì ngồi bên cạnh cô, mở miệng nói.

“A? Không đến phòng làm việc của cậu sao?” Khúc Yên có chút bất ngờ, hắn muốn dẫn cô đi chỗ nào?

“Không đi.” Dung Trì quay đầu nhìn cô, khóe môi hơi nhếch, “Một mình tôi có thể ngủ văn phòng, nhưng cậu thì làm sao bây giờ?”

Khúc Yên nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp: “Tớ tìm một khách sạn ở gần phòng làm việc của cậu không phải tốt sao?”

“Không được.” Dung Trì nhìn bộ dáng cô nghiêng đầu vô cùng đáng yêu, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt cô, “Khu vực bên đó hẻo lánh, một mình cậu ở khách sạn tôi không yên tâm.”

“Ai, cậu đừng bóp tớ...... Vậy bây giờ chúng ta đi chỗ nào?”

“Chỗ tôi và em trai ở.”

Dung Trì tại Đế Đô ngoại trừ văn phòng bên ngoài còn thuê một phòng trọ giá rẻ, chủ yếu là cho em trai Dung Vân Tu ở.

Dung Vân Tu bây giờ gần mười bảy tuổi, đang học lớp 12 ở một trường cấp 3 đặc biệt tại Đế Đô.

Hắn có thiên phú vô cùng tốt, trí thông minh siêu đỉnh, nhất là phương diện am hiểu máy tính cùng internet.

Trường cấp 3 này đặc biệt giúp các kiểu học sinh thiên tài như vậy, tiến hành dạy học tùy theo tài năng.

Học phí mặc dù rất đắt nhưng Dung Trì cảm thấy đáng giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play