Edt: Nhan

"Bảy năm không gặp, Tư Triệt, anh thay đổi rồi." Khúc Yên nghĩ thầm, cô muốn chết thống khoái, vậy mà hắn lại không thành toàn cho cô!

"Ngược lại em chẳng thay đổi gì." Tư Triệt híp mắt, đảo qua khuôn mặt nhỏ trắng muốt xinh xắn đáng yêu của cô, "Bảy năm, em núp ở chỗ nào?"

Cô không có thay đổi quá lớn so với trước kia.

Hoàn cảnh mạt thế bây giờ càng ngày càng kém, không cần biết là đàn ông hay phụ nữ, phần lớn đều không bảo dưỡng dung nhan, làn da phơi nắng phơi sương trở nên thô ráp.

Nhưng cô vẫn trắng như trước, dường như mấy năm nay cũng không trải qua đắng cay dù chỉ một chút, được người ta nuông chiều.

"Trốn ở một nơi mà anh không tìm được." Khúc Yên thuận miệng nói bừa, gắp một miếng bí đỏ, cúi đầu ăn, "Ngày đó em thấy dị năng của anh bạo phát, sợ anh trả thù nên em bỏ chạy."

"Chạy đến đâu?" Tư Triệt dò hỏi.

Là ai nuôi cô?

Cô lại dùng dáng vẻ trước kia trên thân nam nhân nào?

"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, anh muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ đi." Khúc Yên ăn hết miếng bí nhỏ trong tay, ngẩng khuôn mặt xinh xắn, kiêu ngạo nói, "Quân tử thà chết chứ không chịu nhục. Tới đây, chỗ này này, đâm đao vào đây --"

Cô đưa tay chỉ động mạch ở cổ mình.

"Quân tử thà chết chứ không chịu nhục?" Tư Triệt bỗng nhiên cười, khóe môi cong lên đầy mỉa mai.

Chuyện năm đó cô làm với hắn đâu chỉ là nhục nhã!

"Anh tức giận thì mau động thủ, đừng dây dưa nữa." Khúc Yên thúc giục.

Nhanh lên, một đao kết liễu cô.

"Muốn chết thống khoái? Trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy." Tư Triệt cũng không bị cô khıêυ khí©h, cầm đũa bắt đầu ăn.

Khúc Yên thất vọng tiếp tục gắp bí đỏ gặm.

Được rồi, cô vẫn còn cơ hội "tìm đường chết" khác.

Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, ai ăn phần người đấy, bỗng bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa --

"A Triệt! Làm nhiệm vụ! Có nhiệm vụ khẩn cấp!"

Là giọng Nguyễn Đường.

Tư Triệt đứng lên, thuận tay kéo Khúc Yên đi cùng: "Theo anh đi làm nhiệm vụ."

Mắt Khúc Yên hơi sáng lên: "Được!"

Làm nhiệm vụ có nhiều nguy hiểm, cô sẽ có cơ hội chết.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, Nguyễn Đường đứng ngay ngoài cửa, mắt thấy Tư Triệt nắm tay Khúc Yên, vô thức nhíu mày, nói: "A Triệt, anh muốn mang theo cô ấy à?"

Khúc Yên thấy Tư Triệt lười nói chuyện, mở miệng nói: "Làm sao? Không thể mang theo tôi sao?"

Nguyễn Đường ý vị phức tạp nhìn cô một cái, chần chờ nói: "Nhưng mà cô...... Nhỡ cô lại làm gì A Triệt......"

"Làm chuyện tổn thương người khác?" Khúc Yên không quen nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cô ta, trực tiếp nói giúp, "Cô muốn nói việc này sao? Sợ tôi lại đẩy anh ấy vào đám zombie một lần nữa?"

Nguyễn Đường khó xử gật đầu một cái: "Ừ, Yên Yên, không phải tôi có thành kiến với cô, chỉ là trước kia cô thật sự đã......"

"Nguyễn Đường, cô đang lo lắng thật hay là giả vờ vậy? Lấy năng lực hiện tại của Tư Triệt thì tôi làm được gì cơ chứ? Tôi còn có thể đẩy hắn vào đám zombie sao?" Trong tâm Khúc Yên không thoải mái, không khách khí mắng mỏ.

"Nhưng mà, nhưng mà......" Nguyễn Đường không biết nên phản bác thế nào, quay đầu nói với Tư Triệt, "A Triệt, vẫn là đừng mang Yên Yên đi. Thứ nhất, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, thứ hai, em cảm thấy anh không nên đứng cùng một chỗ với cô ấy. Dù sao cô ấy cũng từng phản bội anh, một lần bất tín, vạn lần bất tin."

Cô ta nói vô cùng lưu loát.

Giống như đã suy xét trong lòng rất nhiều lần.

Khúc Yên nhịn không được khẽ cười một tiếng: "Nguyễn Đường, cô trả lời tôi một vấn đề trước."

Nguyễn Đường nghi ngờ hỏi: "Vấn đề gì?"

"Cô là gì của Tư Triệt? Bạn gái? Vị hôn thê? Hai người đã kết hôn rồi?" Khúc Yên hỏi.

Đây là vấn đề cô muốn biết nhất sau khi trở về.

______________________________

Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play