"Ngày mai tôi muốn đi đánh zombie, tạm thời anh ở lại đây đi." Khúc Yên vừa vội vàng nấu mì, vừa nói, "Anh ngàn vạn lần không nên chạy loạn, bị người khác bắt được thì tôi lại phải đi cứu anh."
Tư Triệt châm chọc liếc nhìn cô một cái.
Cô đi đánh zombie, sao có thể không mang theo hắn.
Trăm cay ngàn đắng phản bội căn cứ, cướp hắn đi, không phải chỉ chờ để "dùng" sao.
"Trước đó tôi không quá coi trọng dị năng hệ chữa trị, chỉ lo thăng cấp dị năng hệ băng. Nhưng thuốc ức chế của anh ít nhất phải dị năng giả hệ chữa trị cấp 7 mới có biện pháp thanh trừ."
Khúc Yên đậy nắp nồi lại, quay đầu nở nụ cười với hắn, "Nhưng mà anh không cần lo lắng, tôi chắc chắn có thể lên tới cấp 7."
"Theo tôi được biết thì trước mắt còn chưa có zombie cấp 7."
"Chẳng mấy chốc sẽ có."
Khúc Yên rất chắc chắn.
Tốt xấu gì cô cũng cầm kịch bản trong tay, dựa theo tuyến thời gian thì trước mắt cấp độ cao nhất của zombie là cấp 6, chỉ có rất ít người săn gϊếŧ zombie cấp 6 để thu hoạch tinh hạch.
Nhưng qua một đoạn thời gian nữa, zombie biến dị càng thêm mạnh mẽ, xuất hiện zombie cấp 7.
Tư Triệt không tiếp tục mở miệng.
Hắn không tin cô thật sự sẽ loại bỏ thuốc ức chế giúp hắn.
Nếu hắn có thể thức tỉnh dị năng thì sẽ trở thành uy hϊếp đối với cô, không dễ khống chế.
Không có ai ngốc đến mức để một "công cụ bằng người" trở nên mạnh mẽ.
......
Sau khi ăn xong, Khúc Yên lại nấu một nồi nước nóng, chia một chiếc khăn mặt cho Tư Triệt lau người.
Quần áo hắn toàn vết máu khô, có nhiều chỗ bị zombie cắn rách tung toé, da thịt mới mọc ra lại trắng quá mức.
"Trong không gian của tôi có một chiếc áo gió, có thể có chút ngắn đối với anh, nhưng cứ mặc vào trước đã." Khúc Yên lấy ra một bộ quần áo từ trong không gian.
Tư Triệt trầm mặc mặc vào, dùng khăn nóng lau vết máu trên người.
Không thể không thừa nhận, trong những người từng cầm tù hắn, cô là người có thủ đoạn ôn hòa nhất.
"Nhiệt độ không khí giảm xuống rồi." Khúc Yên đứng dậy nhảy qua nhảy lại tại chỗ giúp máu lưu thông.
Thời tiết mạt thế thật kỳ quặc, không phải cực nóng thì chính là cực lạnh.
Bây giờ vừa mới vào thu mà ban đêm đã lạnh như ngày có bão tuyết.
"Tôi chỉ mang theo một cái chăn." Khúc Yên hoạt động một lát rồi nằm xuống đất, kéo Tư Triệt cùng nằm.
Cô quấn tấm chăn quanh người hắn, tiếp đó tiến vào trong ngực hắn, "Nửa đêm còn có thể lạnh hơn nữa, chúng ta nằm thế này có thể sưởi ấm cho nhau. Anh đừng ngại, tôi sẽ không làm gì anh."
Tư Triệt cứng đờ, mấy ý niệm đồng thời lướt qua trong đầu --
Cô đang làm gì vậy?
Từ xưa tới nay chưa từng có ai ôm hắn, trong ký ức của hắn, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng làm vậy.
Nếu cô muốn ngủ ấm hơn, thật ra có thể đắp chăn cho riêng bản thân là được.
Tại sao cô phải ôm hắn?
"Tư Triệt, anh gầy quá." Cánh tay Khúc Yên vòng qua eo hắn, nhẹ nhàng sờ một cái, "Tôi sờ được cả xương sườn luôn này."
Người Tư Triệt càng căng hơn, thần kinh căng thẳng, khàn khàn nói: "Cô không cần như thế."
Muốn thuần dưỡng hắn thôi mà, việc gì phải hi sinh bản thân như thế, dùng cả sắc để dụ.
"Tôi biết sau này tôi muốn làm gì rồi." Tay Khúc Yên sờ phía sau lưng hắn, gầy trơ xương, "Ngoại trừ đánh zombie thăng cấp dị năng, tôi sẽ đi tìm đồ ăn, làm thật nhiều món cho anh ăn."
"Tôi không ăn cũng sẽ không chết đói, cô nên biết điều này."
"Nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy đói, dạ dày sẽ co lại, sẽ đói đến bỏng rát."
Khúc Yên ngẩng mặt lên ở trong ngực hắn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nói khẽ, "Tư Triệt, mặc dù anh có cơ thể bất tử, nhưng anh là người. Anh không phải quái vật, cũng không phải công cụ, anh là người."
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT