Edt: Nhan

Khúc Yên trốn trong góc, hứng thú dạt dào.

Tiểu Cố bây giờ là tổng tài cực kì nhiều tiền, không thiếu nữ nhân muốn leo lên người hắn.

Cô gái trước mắt này, đoán chừng là thư ký của hắn.

Còn mua đồ ngủ, hẳn là mua cho "cơ thể" cô?

"Giao cho người hầu, cô có thể đi." Cố Vân Thâm vẫn không ngẩng đầu.

"Cố tổng......" Nữ nhân không cam tâm, đứng lại trước bàn không chịu đi, ngữ điệu càng thêm mê hoặc.

Cố Vân Thâm cúi thấp xuống, cau mày, cầm điện thoại trên bàn gọi một cuộc --

"Thư ký Trần, về sau văn phòng thư ký của chủ tịch không được thông báo tuyển dụng thư ký nữ."

"Vâng, Cố tổng. Nhưng mà ngày thường ngài cần mua một vài vật dụng cho Khúc tiểu thư, những chuyện lặt vặt này......"

"Tôi tự đi mua."

"Vâng, Cố tổng, thật xin lỗi!"

Cố Vân Thâm cúp điện thoại, không nhìn cái nào, lạnh lùng nói: "Ngày mai đến công ty, bộ phận nhân sự sẽ dựa theo hợp đồng để bồi thường cho cô. Nếu không chịu đi, sợ rằng cô không chỉ mất chút tiền bồi thường mà về sau cũng sẽ không có cơ hội tìm được công việc tốt."

Nữ nhân kia cuống quít mặc lại áo khoác, bất đắc dĩ cắn răng quay người rời đi.

Đáng ghét!

Cô ta chú tâm chuẩn bị lâu như vậy, mãi mới chờ đến lúc mua đồ ngủ, lại còn là thất bại trong gang tấc!

Quả nhiên chủ tịch Cố như người đời nói, không gần nữ sắc, là một hòa thượng cấm dục đầu óc chậm chạp!

Thời điểm nữ nhân rời khỏi thư phòng, nhìn thấy Khúc Yên đứng ở cửa, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Cô cũng không cần diễn kịch làm gì!"

Cô ta cho là Khúc Yên cũng đến câu dẫn Cố Vân Thâm.

Khúc Yên hào phóng cong mắt nở nụ cười.

Nữ nhân lộ vẻ tức giận quay đi.

Lúc này Khúc Yên mới cất bước, chậm rãi đi vào trong thư phòng.

Cố Vân Thâm còn cúi đầu xem văn kiện, nghe được tiếng bước chân, đã không kiên nhẫn đến cực điểm, môi mỏng khẽ động, phun ra một chữ: "Cút."

Khúc Yên đứng trước bàn làm việc, nhẹ giọng nở nụ cười: "Thật sự muốn em cút đi sao?"

Cố Vân Thâm phút chốc ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, trong lúc nhất thời một câu cũng nói không nên lời.

Cô trở về rồi sao?

Hay là, là hắn lại nằm mơ?

"A Thâm, sao anh ngây người ra vậy?" Khúc Yên đưa tay muốn sờ sờ đầu hắn.

Cô vừa vươn tay ra liền bị hắn bắt được.

"Yên nhi, véo anh một chút." Hắn đặt tay cô lên mặt mình.

"A......" Khúc Yên làm theo, dùng sức véo một cái.

Cố Vân Thâm cảm thấy hơi đau.

Không phải nằm mơ giữa ban ngày!

Hắn đột nhiên đứng lên, chờ không nổi vòng qua bàn, trực tiếp xoay người nhảy lên mặt bàn tới trước người cô, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.

"Yên nhi!"

Cô đã trở về!

"Ôi, đau quá......" Khúc Yên mềm giọng phàn nàn, "A Thâm, anh muốn kẹp chết em sao? Đè lên ngực em rồi."

Cố Vân Thâm nhanh chóng buông ra, cúi đầu nhìn cô: "Còn đau không? Thật xin lỗi, anh chỉ là......anh......"

Cho dù ngày thường hắn thu lại cảm xúc, giờ khắc này nói năng cũng có chút lộn xộn.

"Không đau." Khúc Yên thấy ánh mắt hắn đung đưa khẽ rung động, sâu trong mắt phượng như bùng lên ngọn sóng, trong lòng mềm nhũn, nhón chân lên hôn một cái trên môi hắn, "Em đã trở về rồi, anh có vui không?"

"Ừ, rất vui." Cố Vân Thâm áp trán lên trán cô, hai tay vòng ra sau lưng cô, hít một hơi thật sâu.

Là cô.

Chỉ có cô trở về mới có hương hoa nhàn nhạt động lòng người này.

"Vừa rồi em đều thấy hết đó nha!" Khúc Yên ra vẻ bất mãn nói, "Em không ở đây hai năm, anh rất có duyên với phụ nữ nhỉ. Thành thật khai báo, rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân muốn bò lên giường anh?"

"Không có." Cố Vân Thâm dùng môi vuốt ve bờ môi cô, trầm giọng nói, "Không có nữ nhân."

________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play