Edt: Nhan

【 Anh Thâm, anh nói có một bảo bối, chờ em trở lại sẽ cho em xem. Là muốn nói mũ phượng sao? Anh đã giúp em mua nó về rồi sao? 】

Trên bàn làm việc, điện thoại lại rung lên một cái.

Cố Vân Thâm ấn mở tin nhắn, mắt đen nhanh chóng híp lại.

Chuyện mua mũ phượng kếch xù này cực ít người biết.

Hơn nữa, câu nói -- "Anh nói có một bảo bối" này......

Đây là hôm đó tại phòng bệnh, hắn nói với Yên nhi đang hôn mê.

Không có bất kì người nào nghe thấy!

Cố Vân Thâm cảm giác nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh, tay cầm điện thoại lại có chút bất ổn.

Hắn cẩn thận từng li từng tí trả lời: 【 Em lấy mũ phượng giá trị liên thành này ở đâu? 】

【 Không phải em đã nói với anh rồi sao, không nên hỏi làm sao em có được nó. 】

Cố Vân Thâm nhắm chặt mắt.

Câu nói này là Yên nhi đã từng nói với hắn.

Tuyệt đối không có người thứ ba biết.

【 Yên nhi, bây giờ em ở đâu? 】 Hắn gõ chữ rất nhẹ, dường như sợ không biết cô đã chạy đi đâu.

【 Vấn đề này cũng không nên hỏi. Có chút bí mật không thể nói rõ cho anh biết. 】

Nhịp tim Cố Vân Thâm càng ngày càng loạn.

Câu nói này, cô cũng từng nói!

【 Vậy em...... Lúc nào mới trở về? 】 Hắn chậm rãi đánh hàng chữ này.

【 Có thể còn phải chờ thêm một, hai năm. Anh sẽ chờ em chứ? 】

Cố Vân Thâm nhìn màn hình điện thoại, đáy mắt hiện sương mù.

Hắn nhanh chóng trả lời: 【 Chờ! Dù bao nhiêu năm anh cũng sẽ chờ! 】

【 Vậy anh có thể đáp ứng em, mỗi ngày đều ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt không? 】

Ngón tay Cố Vân Thâm dừng lại trên màn hình mấy giây mới trả lời: 【 Yên nhi, anh không muốn lừa em, anh chỉ có thể cố gắng mà làm. 】

Kể từ khi cô hôn mê, quả thật hắn chưa từng ăn một bữa cơm ngon nào.

Chính vì vậy, một công ty thuộc tập đoàn của hắn mới mở dây chuyền công nghiệp sản xuất thuốc viên thay thế bữa ăn.

Nhiều khi hắn nuốt một nắm thuốc coi như một bữa cơm.

Ban đêm, hắn phát đi phát lại giọng cô lúc đọc thơ mới có thể ngủ được.

【 Vậy anh cứ coi như chúng ta hẹn hò ở trên mạng đi, anh vì em mà học nấu ăn được không? Mỗi ngày học làm một món ăn, anh nếm thử trước, tiếp đó nói cho em biết mùi vị như thế nào. Chờ em trở lại, anh làm từng món một cho em ăn, có được không? 】

Khúc Yên thay đổi biện pháp giúp cho hắn sống tốt hơn một chút. Dù bây giờ cô không thể xuất hiện trước mắt hắn nhưng cô cũng hy vọng hắn có thể nhận được từng chút hạnh phúc nhỏ.

Cố Vân Thâm hướng về phía dãy số nặc danh, đáy lòng dần ấm áp.

Đúng rồi.

Đây là cô gái của hắn.

Không thể nghi ngờ.

【 Anh Thâm, chân của anh khôi phục hoàn toàn chưa? Ban đêm còn đau không? 】

【 Không đau, là em giúp anh đuổi anh hai đi đúng không? Anh còn không kịp nói một tiếng cảm ơn với em, em đã......】

Cố Vân Thâm dừng lại một chút, ngừng chủ đề này, hỏi ngược lại, 【 Hai năm sau em mới có thể trở về, vậy nhỡ "Khúc Yên" tử vong, em trở về kiểu gì? 】

【 Đừng lo, sẽ không chết được đâu, anh cứ chăm sóc cho tốt là được. 】 Khúc Yên không tiện tiết lộ quá nhiều để tránh chạm đến khế ước, chỉ nói, 【 A Thâm, anh phụ trách việc kiếm tiền và cố gắng ăn ngủ nghỉ cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều về những việc khác. Sau khi em trở về liền có thể phụ trách việc hưởng thụ đỉnh cao của cuộc sống rồi! 】

Cô đùa giỡn, Cố Vân Thâm nhìn tin nhắn, môi mỏng khẽ nhếch.

Hắn trả lời: 【 Ừ, chờ em trở về, anh cho em tất cả những gì em muốn. 】

Khúc Yên cố ý hỏi: 【 Em muốn cái gì? 】

Cố Vân Thâm không cần nghĩ, gần như theo bản năng nhanh chóng trả lời: 【 Tiền tài, tình cảm, tự do, chỉ cần là thứ em muốn, anh đều cho em. 】

Nếu như em muốn, mạng của anh cũng có thể cho em.

______________________________

Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play