Edt: Nhan

Khúc Yên an tĩnh nằm ở bên cạnh hắn, gương mặt xinh đẹp trắng nõn nhìn điềm tĩnh giống như chỉ ngủ thϊếp đi.

Cố Vân Thâm hơi thả lỏng, cô hẳn là ngủ thϊếp đi thôi?

"Yên nhi?" Hắn đưa tay khẽ vuốt hai má cô, "Ngoan, tỉnh dậy đi."

Cô không phản ứng chút nào.

Hắn tính thăm dò nhéo nhéo mũi cô, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

"Yên nhi? Đừng đùa anh kiểu này." Lòng Cố Vân Thâm vừa hơi thả lỏng liền lập tức siết chặt lại, "Anh không thể chịu được việc em dọa anh như thế, em mau mở mắt ra đi!"

Cô gái trên giường bệnh không nhúc nhích, thậm chí hơi thở cũng rất nông.

Trong lòng Cố Vân Thâm run lên, đưa tay đè lên chuông khẩn cấp trong phòng bệnh!

Cô hôn mê!

Trong khoảng thời gian hắn mất đi ý thức này, cô và hồn phách của anh hai đã xảy ra xung đột gì?

Anh hai tổn thương cô?

Cố Vân Thâm không phát hiện chính mình xuống giường chạy vọt ra bên ngoài, một lòng lo lắng sợ hãi, cất giọng hô to: "Bác sĩ --"

A Lương ở phía ngoài nhìn thấy hắn chạy như bay, giật mình nói lắp ba lắp bắp: "A, anh Thâm, chân anh, anh có thể đi lại!"

Cố Vân Thâm không rảnh nghe xem hắn nói cái gì, nghiêm nghị giao phó: "Đi gọi bác sĩ! Nhanh lên!"

Hắn nói xong nhanh chóng quay người trở về phòng bệnh, canh giữ ở bên cạnh Khúc Yên.

Đến lúc này hắn mới giật mình nhận ra hai chân hoàn toàn không có cảm giác cứng nhắc lạnh lẽo như trước kia.

Hắn gần như khôi phục bình thường?

Chẳng lẽ...... Yên nhi đã đuổi anh hai ra khỏi thân thể hắn?

Bác sĩ cùng y tá tới rất nhanh, sau khi kiểm tra các triệu chứng của Khúc Yên liền lập tức đưa cô vào phòng cấp cứu.

Cố Vân Thâm chờ ở bên ngoài, khuôn mặt tuấn mỹ không nhìn ra sự sợ hãi khẩn trương, chỉ có hai tay đang siết chặt của hắn bộc lộ tâm tình lúc này.

"Anh Thâm, chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc có chuyện gì?" A Lương đi theo Cố Vân Thâm chờ bên ngoài phòng cấp cứu, cực kì hoang mang.

Đầu tiên là anh Thâm bị thương nằm viện, ngay sau đó Khúc tiểu thư cũng hôn mê.

Chẳng lẽ cái này gọi là tương ái tương sát?

"Im miệng." Cố Vân Thâm không có tâm tình nói chuyện, hắn cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao Yên nhi lại mê man bất tỉnh.

Nếu như anh hai đã rời khỏi thân thể của hắn, như vậy nhất định là Yên nhi dùng một loại phương pháp nào đó ép anh hai không thể không lui.

Dựa theo tình huống hiện tại, nhất định Yên nhi lựa chọn loại phương pháp hi sinh chính cô.

Cố Vân Thâm nghĩ tới đây liền cảm giác đáy lòng kịch liệt đau đớn.

Cô gái ngốc này, tại sao muốn vì hắn mà không màng an nguy bản thân?

Hắn căn bản vốn không đáng giá!

Hắn còn chưa kịp đối tốt với cô, còn chưa cho cô đồ vật cô mong muốn, thậm chí cả chuyện báo thù cô đề ra ngay từ đầu, hắn cũng chưa làm được!

Cô căn bản không nên đối tốt với hắn như vậy!

"Anh Thâm, bác sĩ đi ra rồi!" Mặc dù A Lương không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nhìn ra được, ông chủ nhà hắn vô cùng quan tâm Khúc tiểu thư, mới đợi hơn nửa giờ mà mắt đã đỏ lên.

"Bác sĩ, tình huống của cô ấy như thế nào?" Cố Vân Thâm thấy Khúc Yên được y tá đẩy ra, cấp tốc tiến lên.

"Bệnh nhân không có ngoại thương rõ ràng, tạm thời cũng không có vấn đề về nội tạng, dự đoán sơ bộ là thần kinh não bộ chịu tổn thương cho nên hôn mê sâu. Chúng tôi còn cần làm thêm một bước kiểm tra."

"Tôi đi cùng cô ấy." Cố Vân Thâm một bước không chịu rời.

Khúc Yên nằm trên giường, tóc đen rơi xuống xuôi theo bên cạnh.

Cố Vân Thâm khom người cẩn thận giúp cô sửa sang lại, sờ lên tóc cô, thấp giọng nói: "Yên nhi, anh biết trời sinh tính tình em nghịch ngợm, thích chơi đùa. Nhưng con người anh cứng nhắc vô vị, không hiểu mấy kiểu đùa vui, em chiều theo anh một lần, đừng giỡn với anh nữa, được không?"

__________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play