Edt: Nhan

“Đủ rồi!” Cố Vân Thâm nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt cô, “Anh thừa nhận anh ghen, em không cần lôi Tử Dục ra chọc giận anh.”

“Không nói cháu trai anh cũng được, em có thể biến thành người khác, ví dụ như......”

Khúc Yên chưa nói xong, Cố Vân Thâm liền cúi đầu hôn miệng nhỏ nói không ngừng của cô.

“Ưʍ...... Em còn chưa nói xong đâu......” Khúc Yên kháng nghị.

“Không cho phép nói nữa.” Cố Vân Thâm khẽ cắn môi cô, “Anh chỉ muốn nghe em nói là em tới tìm anh.”

“Em tới tìm anh đó.” Khúc Yên hướng tay xuống sờ nhẹ lên tại vết bớt của hắn, “Dù anh không có vết bớt này thì em vẫn thích anh.”

Cô nói ở trong lòng --

Là thật.

Bởi vì tiếng gọi của con tim không thể gạt người.

Nếu như anh cũng thích em, anh sẽ hiểu cảm giác của em.

“Anh hiểu.” Cố Vân Thâm hôn cô, khẽ nói nhỏ, giọng nói mơ hồ không thể nghe rõ, cũng rất động lòng người...

Trong lòng của hắn lại không có trở ngại, chỉ cảm thấy cô gái trong ngực ngọt ngào khiến hắn nghiện.

Dù cho hôn cô thật sâu, hắn vẫn cảm thấy không đủ.

“Anh Thâm......” Khúc Yên bị hắn hôn hơi đau, vặn vẹo uốn éo người, “Anh mặc kệ miệng vết thương của anh sao?”

“Bị thương ngoài da, không sao.” Cố Vân Thâm đẩy cô xuống, nghiêng người đè lên, nhu hòa vén sợi tóc mai bên trán của cô ra, hôn trán cô một chút, mi mắt cô, môi mỏng tiếp tục hướng xuống, lại rơi trên bờ môi cô.

Hắn vừa mới mãnh liệt, giờ lại trở nên ôn nhu.

Khúc Yên dần trầm luân trong sự ôn nhu của hắn, không phát hiện quần áo của mình bị hắn vén lên.

Thẳng đến khi tay hắn thò vào, cô mới giật mình: “Anh Thâm, đây là bệnh viện, trên giường bệnh......”

Tay Cố Vân Thâm dừng lại, nhẫn nại nhíu mày, mồ hôi nóng lăn xuống rơi bên cổ cô.

Cái gì gọi là nhóm lửa tự thiêu, đại khái chính là cảm thụ của hắn thời khắc này.

Sớm biết thế thì không cần nhập viện rồi, hắn về nhà tĩnh dưỡng cũng không vấn đề gì.

“Vết thương của anh......” Khúc Yên liếc qua chăn, góc chăn bị vết máu của hắn nhiễm đỏ một mảnh, “Không được, cứ tiếp tục như thế thì anh sẽ mất máu quá nhiều.”

Cô khẽ đẩy hắn, “Anh để em đi gọi bác sĩ.”

“Được.” Cố Vân Thâm cúi đầu lại hôn một cái rồi mới thả cô ra, ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Áo hắn sớm đã bị cởi ra khi còn hôn nồng nhiệt, thân trên trần trụi. Lụa trắng quấn bên hông đã nhuộm thành đỏ hồng, vết thương mới khâu lại hoàn toàn nứt ra.

“Sao anh không biết đau vậy?” Khúc Yên oán trách một câu, xuống giường sửa sang lại y phục của mình cùng mái tóc rồi mới đi ra.

A Lương trông coi ngay bên ngoài.

Vừa lúc đến thời gian bác sĩ đi kiểm tra, Khúc Yên nói tình huống của Cố Vân Thâm cùng bác sĩ rồi ở lại bên ngoài chờ.

A Lương nhìn Khúc Yên, muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lại thở dài.

Khúc Yên thấy hắn kỳ quái như thế, khó hiểu nói: “A Lương, anh có chuyện muốn nói với tôi sao?”

“Khúc tiểu thư......” A Lương do dự một chút, vẫn là chống cự không nổi khiển trách lương tâm, lựa chọn nói rõ sự thật, “Tôi vốn không phải lắm mồm, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn một cô gái tốt như cô bị lừa, thực sự không thể không nói.”

“Bị lừa? Tôi bị ai lừa?” Khúc Yên nghi ngờ nói.

“Chính là ông chủ tôi, anh Thâm.” A Lương thở dài, vừa khó xử vừa bất đắc dĩ, “Thật ra anh ấy có một cô bạn gái khác.”

Mặc dù anh Thâm là ông chủ của hắn, nhưng một ngựa thì một ngựa, anh Thâm chân đạp hai thuyền chính là không đúng.

Khúc tiểu thư ngốc nghếch ở bệnh viện bị lừa suýt thất thân, nhỡ về sau mới biết được chân tướng thì sẽ đau lòng đến thế nào.

______________________________

Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play