“Xin chào đốc quân.” Cô gái ưu nhã đi tới, lễ phép mỉm cười chào hỏi.
Khúc Yên cẩn thận nhìn, quả nhiên rất giống.
“Mạc Yên Yên” này có chín phần tương tự với lớp dịch dung thường ngày của cô.
Nói giống cô, không bằng nói như Bạch Mẫu Đơn trên hoạ báo.
“Tiểu Thất, giúp tôi điều tra xem người kia là ai.” Khúc Yên lặng lẽ gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất, “Tôi muốn xem tư liệu về thân phận của cô ấy.”
“Được, kí chủ, lập tức tra ngay.”
Trong khoảnh khắc, trong đầu Khúc Yên hiện ra một tấm hình, chính là bộ dáng “Mạc Yên Yên” giả.
Trong tư liệu hệ thống viết: em gái ruột Bạch Mẫu Đơn, tên thật là Bạch Khanh Khanh.
“Kí chủ, Bạch Mẫu Đơn đã bị xử quyết.” Tiểu Thất nhắc nhở.
“A...... tôi hiểu rồi.” Khúc Yên đóng hệ thống.
Mạc Bắc Đình bắt gián điệp Bạch Mẫu Đơn, bây giờ đã xử tử...
Như vậy, Bạch Khanh Khanh hẳn là tới báo thù thay chị.
“Anh cả, Yên Yên là em tìm được, anh không nên can thiệp!” Bên kia, Mạc Nam Thần còn gắt gao nắm tay Mạc Yên Yên giả, khí thế bừng bừng nói với Mạc Bắc Đình, “Cùng lắm thì chúng ta cạnh tranh công bằng, xem sau này Yên Yên thích ai.”
Mạc Bắc Đình bước chân dài đến gần, híp mắt, ánh mắt sắc bén chậm rãi lướt qua gương mặt Mạc Yên Yên kia.
Hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Giữa chúng ta có một ước hẹn, cô nói xem nó là gì?”
Mạc Yên Yên giả mờ mịt, vô tội nói: “Thật xin lỗi...... mấy ngày trước tôi lăn xuống từ trên cầu thang, bị đụng đầu, có một số việc không nhớ rõ.”
Mạc Bắc Đình lạnh lùng nhíu mày: “Trùng hợp như vậy.”
Mạc Yên Yên giả xấu hổ cười cười: “Thì ra giữa tôi và đốc quân có ước hẹn nha, quan hệ của chúng ta trước kia rất tốt sao?”
Mạc Bắc Đình lạnh lùng nhìn cô ta, không trả lời.
Mạc Yên Yên giả có chút lúng túng, không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Mạc Nam Thần: “Ngài biết không?”
“Tôi không rõ.” Mạc Nam Thần lắc đầu, hắn quả thật cũng không biết quan hệ giữa anh cả và Yên Yên rốt cuộc đã đến bước nào.
Ngày đó xông vào thư phòng, hắn chỉ thấy tư thế hai người bọn họ mập mờ, Yên Yên nói bị bức cung, nhưng dường như lại không giống vậy.
Tóm lại, mập mờ, còn nói mơ hồ.
“Nhị thiếu, chân tôi có chút đau, có thể mời tôi đi vào ngồi một chút không?” Mạc Yên Yên giả hỏi Mạc Nam Thần.
“Đương nhiên!” Mạc Nam Thần ân cần đưa cô ta đến phòng khách, “Em ngồi ở đây, tôi bảo người hầu chuẩn bị cho em trà và điểm tâm.”
Mạc Yên Yên giả ngồi xuống liền nhìn thấy Khúc Yên bên cạnh đang liếc mắt nhìn cô ta.
“Cô là......”
“Tôi là mẹ cô.” Khúc Yên cong môi, như nói đùa.
Còn không phải sao, " Mạc Yên Yên" này là cô đắp nặn ra.
“Sao lại có người như thế này......” Mạc Yên Yên giả sửng sốt một chút, hơi buồn bực, “Sao cô lại vô duyên vô cớ mắng chửi người khác vậy?”
“Sao mẹ lại vô duyên vô cớ mắng con gái chứ?” Khúc Yên cười như không cười nói, “Trừ phi con gái đang quấy rối, làm chuyện xấu.”
Mạc Yên Yên giả hoàn toàn nghe không hiểu, trừng cô một cái, không tiếp tục để ý đến cô.
Lần này giả mạo người khác ẩn vào phủ đốc quân, cô mang nhiệm vụ quan trọng, nào có rảnh rỗi nói nhảm cùng một nữ nhân không quan trọng!
“Đốc quân, ngài có thể cởi còng tay của tôi ra không?” Khúc Yên ngước mắt, lung lay cánh tay bị còng ở thành ghế, phát ra thanh âm loảng xoảng.
Mạc Bắc Đình liếc nhìn cô một cái, đi tới thay cô mở còng tay, trầm giọng nói: “Ra đằng sau tôi đi, trung thực đợi.”
Khúc Yên thấy bên trong ánh mắt hắn cất dấu sự cảnh giác, trong lòng biết hắn đã hoài nghi Mạc Yên Yên giả.
Cô nghe lời đi ra phía sau hắn, nhỏ giọng nói: “Ngài cẩn thận một chút a.”
Mạc Bắc Đình ngoái nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch khó phân biệt.
Hắn nhìn cô phút chốc, không nói gì, quay đầu nói với Mạc Yên Yên giả: “Vừa rồi cô gặp Nam Thần ở đâu?”
______________________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT