“Tôi cần hay là cô cần?” Thân hình Mạc Bắc Đình cao lớn không chút dao động, dường như những trêu chọc của cô chỉ là trò đùa nho nhỏ, không dậy lên bất kì sóng lớn nào.
“Vậy để tôi nghe một chút xem rốt cuộc là ai muốn.” Khúc Yên ném bút máy trong tay đi, đưa tay ôm eo rắn chắc của hắn, dán mặt lên ngực hắn, nghe tiếng tim đập.
Nhịp tim của hắn rất ổn định.
Nhưng cơ bắp trên người hắn dần căng cứng.
Khúc Yên cười khẽ: “Thì ra đốc quân cũng không phải không có chút cảm giác nào với nữ sắc.”
Cô dán vào ngực hắn, ưu nhã ngẩng đầu lên, chế giễu hắn, “Đốc quân nhàm chán như vậy, những nữ tử ái mộ ngài có biết không?”
Cô khiêu khích không kiêng nể gì, khuôn mặt nhỏ kiều diễm có một vẻ khoe khoang khó giấu.
Từ lúc cô tiếp cận hắn đến nay, đây là lần đầu tiên cô có loại thái độ này.
Mạc Bắc Đình gần như có thể chắc chắn đây mới là bản tính của cô.
“Cô nói sai rồi.” Hắn chậm rãi cong môi, cười như không cười liếc nhìn cô, “Con người của tôi, từ trước tới giờ không nhàm chán. Muốn cái gì, tôi rất trực tiếp.”
Hắn giữ eo cô, dùng bàn tay đo kích thước của vòng eo thon thả, đột nhiên cúi đầu khẽ cắn môi cô, “Với con mồi, từ trước tới giờ tôi không hề do dự.”
Hắn buông lỏng răng ra, không đợi cô kêu đau liền xâm nhập dò xét.
Nụ hôn của hắn tới bất ngờ như giông tố không báo trước.
Khúc Yên kinh ngạc, còn chưa kịp hoàn hồn liền bị hắn ôm lấy eo đặt lên trên bàn sách.
Hắn gạt tay qua, đẩy tất cả văn kiện trên mặt bàn xuống mặt đất, nghiêng người đè cô xuống, tiếp tục hôn mãnh liệt.
“Cô thơm quá.” Giọng hắn hơi khàn, môi mỏng lướt xuống bên cổ cô, dùng răng cắn khuy áo bên cổ cô ra.
Cổ áo được nới lỏng, lộ ra khung cảnh tuyệt sắc.
“Đốc quân động tình thật khiến người ta bất ngờ đó nha......” Khúc Yên đưa tay chống lên người hắn.
Cánh môi đỏ tươi như anh đào, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu nhìn hắn, “Tôi còn tưởng đốc quân sẽ dùng cực hình bức tôi, không nghĩ tới lại dùng mỹ nam kế.”
Từ lúc bắt đầu vào thư phòng, hắn hút thuốc, cô đã chú ý đến --
Mùi khói không thích hợp.
Cô xem qua tư liệu thế giới này, có một loại thủ đoạn bức cung gọi là mê hồn. Lợi dụng mùi thảo dược đặc thù, làm thần trí mơ hồ, bất tri bất giác tiến vào trạng thái tương tự với bị thôi miên.
Tiếp đó, đối phương hỏi cái gì, người kia sẽ thành thật trả lời.
“Khen cô thông minh, quả nhiên là thế.” Mạc Bắc Đình khẽ cắn một cái bên cổ mềm mịn rồi mới ngẩng đầu, khàn khàn nói, “Nhưng mà, tôi phải nói cho cô biết, tôi muốn hôn cô là thật.”
Rung động quả thực tới rất tự nhiên.
Ngay khi cô dán vào ngực hắn, nghiêng tai lắng nghe nhịp tim hắn, hắn đột nhiên muốn hôn cô.
Không vì lý do gì..
“Là vì trên người tôi rất thơm nên mới muốn hôn tôi sao?” Khúc Yên bị hắn đè lên, nửa người trên còn ngửa mặt nằm trên bàn sách.
Cô biết trên người mình có hương hoa hồng kỳ lạ.
Dường như đã có từ lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ.
Tiểu Thất nói đây là phúc lợi do hệ thống tặng, nhưng cô dần dần cảm thấy, dường như không chỉ có thế.
Nó càng giống như loại ấn ký duy nhất chỉ thuộc về cô.
“Không phải cô muốn nói cho tôi biết rằng hương thơm trên người cô có độc?” Mạc Bắc Đình nhíu mày, “Tôi miễn nhiễm với hương kích tình.”
Trong quân đội, toàn bộ đều được huấn luyện chuyên môn, đối với chút mánh khóe này đã sớm quen thuộc.
“Hạ độc thì không có đâu, chỉ sợ ngài sẽ nghiện tôi thôi.” Khúc Yên chớp chớp mắt, cười xinh xắn, “Đến lúc đó mỹ nam kế không chỉ không thành công mà ngài còn muốn dâng bản thân cho tôi thì phải làm sao bây giờ?”
_____________________________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT