Kỷ Noãn Noãn cười ngơ ngác ngây ngốc, nhận lấy tấm gương, nhìn chính mình: “A a a a...... A a a, tôi tôi tôi tôi......”
Cô ấy nói chuyện không trôi chảy, chỉ có thể phát ra đơn âm, vẫn luôn đắm chìm bên trong thế giới kỳ ảo của mình.
Khúc Yên nhìn chăm chú, kì thực là cô đang âm thầm tập trung tinh thần lực tiến vào một không gian mờ mịt.
Ở nơi này, cô gặp được linh hồn Kỷ Noãn Noãn.
“Ô ô ô!”
Kỷ Noãn Noãn ngồi xổm khóc ở trong góc, bụi gai quấn chặt quanh thân.
Điều này thể hiện rằng cô ấy đã tự nhốt mình lại và trừng phạt bản thân bằng những chiếc gai này.
“Noãn Noãn, cô đau không?” Khúc Yên nhẹ nhàng đến gần.
Kỷ Noãn Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy cô, khóc càng lớn: “Sao cô lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại muốn tôi tỉnh lại?”
Khúc Yên ngồi xổm xuống, xoa đầu cô ấy, giọng nói nhu hòa ấm áp: “Cô đừng sợ, tôi tới cứu cô, tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô. Kỳ thực cô tự ràng buộc chính mình, không dám đối mặt với thực tế, rất thống khổ đúng không?”
Kỷ Noãn Noãn khóc thảm thương như đứa trẻ: “Tôi cũng muốn đối mặt, muốn trở về gặp cha mẹ tôi, gặp em gái tôi, gặp anh Bắc Đình, nhưng tôi không có cách nào cả. Chỉ cần tôi vừa nghĩ tới chuyện kia...... tôi liền......”
Cô ấy tràn ngập thống khổ vùi mặt vào bụi gai, từng giọt máu chảy xuống.
Mặc dù Khúc Yên biết đây chỉ là ảo tượng, cũng không bị thương thật nhưng vẫn cảm nhận được chút rung động.
Mấy năm qua, Kỷ Noãn Noãn đều ở đây dùng loại phương thức này để trừng phạt bản thân.
“Chuyện kia cũng không phải lỗi của cô.” Khúc Yên nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nói, “Cô không phải chịu trách nhiệm vì tội ác của người khác. Đây không phải là trách nhiệm của cô. Cô phải biết, cô là thuần khiết tốt đẹp nhất. Linh hồn của cô đang tỏa ra ánh hào quang, tôi nhìn thấy, rất tinh khiết.”
“Tôi còn sạch sẽ không?” Kỷ Noãn Noãn càng muốn hỏi.
“Đương nhiên, sao cô lại có thể bị vấy bẩn vì bất kì chuyện gì chứ? Chỉ cần tâm cô thiện lương thuần khiết, cô vĩnh viễn trong sạch.” Khúc Yên chắc chắn, “Linh hồn cô tỏa ra ánh sáng trong lành chính là minh chứng tốt nhất.”
Kỷ Noãn Noãn chậm rãi ngửa mặt lên, nhìn ánh sáng quanh thân một chút, lẩm bẩm nói: “Thì ra màu sắc này là chứng minh cho sự tinh khiết của tôi......”
“Đúng vậy.” Khúc Yên đưa tay tách bụi gai trên người cô ấy, “Noãn Noãn, cô không cần trừng phạt bản thân. Cha mẹ cô yêu cô như vậy, nếu trông thấy cảnh này, bọn họ sẽ thêm thương tâm.”
Bụi gai nhọn hoắt, Khúc Yên tách chúng ra liền bị chúng đâm vào lòng bàn tay.
Cô đau đớn hừ một tiếng, lại không từ bỏ, tiếp tục dùng lực giật bụi gai quấn quanh Kỷ Noãn Noãn ra.
“Tay cô chảy máu rồi......” Kỷ Noãn Noãn kinh ngạc nhìn cô, “Tại sao cô lại muốn tới giúp tôi? Tôi không biết cô là ai cả......”
“Bởi vì cô đáng giá, chỉ là chính cô không biết mà thôi.” Khúc Yên ngước mắt, rực rỡ nở nụ cười với cô ấy.
Kỷ Noãn Noãn nhìn cô vẫn luôn nhíu mày nhịn đau, tốt bụng mà khuyên: “Cô đừng giúp tôi, cô sẽ đau đấy......”
Khúc Yên cũng không từ bỏ, chậm rãi kéo ra, nói: “Tôi không giúp cô, đời này cô xong rồi. Cô đến nhân gian này một lần cũng không phải để làm người ngu cả đời, đúng không?”
“Ừm.” Kỷ Noãn Noãn thấp giọng, khó nén buồn, “Nhưng tôi quá thống khổ, những ma quỷ trong ký ức kia cứ lần lượt xuất hiện, tôi sợ phải nhớ lại......”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT