“Cô đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi lại tới thăm cô.” Mạc Thanh Đại thấy cô không có hứng thú nói chuyện, thông cảm cô bị thương mà mệt mỏi, thức thời chào tạm biệt.
“Gặp lại sau.” Khúc Yên không giữ cô ta lại.
Chờ sau khi Mạc Thanh Đại đi, Khúc Yên liền từ trên giường bệnh đứng lên.
Hiện tại còn đang dịch dung, không tiện ở lại bệnh viện.
Cô tạm thời không muốn cho người khác biết, cô chính là vị hôn thê bị đốc quân từ hôn trước đây.
“Cô muốn đi đâu?”
Cô đang chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, chỉ thấy một nam nhân anh tuấn mặc quân trang bước tới.
Khúc Yên dừng bước, như không có việc gì nói: “Khát nước, tôi muốn đi tìm nước uống.”
Mạc Bắc Đình nhíu nhíu mày, quay người phân phó với thuộc hạ canh giữ ở phía ngoài: “Đi tìm y tá, rót một ly nước tới. Thuận tiện hỏi một chút, bây giờ có thể ăn cái gì.”
Khúc Yên thừa cơ trở về nằm trên giường bệnh, bộ dáng yếu ớt, mềm nhũn nói: “Cảm tạ đốc quân quan tâm.”
Mạc Bắc Đình đến gần cô, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, nhìn chằm chằm cô như có điều suy nghĩ...
Khúc Yên tùy ý cho hắn.
Hắn không cần mở miệng cô cũng có thể đoán được, hắn chắc chắn hoài nghi cô cố ý cản đạn, dùng khổ nhục kế giành được tín nhiệm của hắn.
“Đây là lần thứ hai.” Mạc Bắc Đình trầm giọng mở miệng, chậm rãi nói, “Lần kia ở bến tàu, lại thêm lần này cô cứu được Thanh Đại, tôi xem như thiếu nợ cô hai lần.”
Thay hắn cản đạn không quan trọng, nhưng chuyện cứu được Thanh Đại, là sự thật.
Lúc đó hắn thấy vô cùng rõ ràng, vị trí Thanh Đại nhào tới chính là vị trí sẽ trúng đạn, thậm chí có thể sẽ bị bắn trúng đầu.
“A?” Khúc Yên ngược lại là có một chút kinh ngạc, “Đốc quân không nghi ngờ tôi sao? Nói không chừng tôi và đám hung thủ kia là cùng một bọn, tôi có dự tính đi tới Bách Nhạc Môn, cố ý xả thân cứu đốc quân.”
Mạc Bắc Đình hơi nhếch môi, tựa hồ cảm thấy lời cô nói thật ngây thơ.
Hắn thản nhiên nói: “Chủ mưu sau màn của vụ ám sát đêm nay là Ngũ gia. Nếu như cô là người Ngũ gia, lần trước cô làm vụ đánh cắp thuyền súng ống gặp thất bại, Ngũ gia còn có thể giữ cô lại sao?”
Cho nên dù như thế nào cô cũng khó có khả năng là đồng bọn của đám người kia.
Đến nỗi có phải dùng " mỹ nhân cứu anh hùng " hay không, khó nói.
Nhưng cô cam lòng hi sinh, hắn cũng không keo kiệt.
“Đốc quân cứ muốn cho tôi tiền như vậy sao?” Khúc Yên nhàn nhạt nở nụ cười, “Tôi nhìn giống rất nghèo?”
“Cô không muốn tiền, chẳng lẽ thật sự muốn người?” Mạc Bắc Đình nhíu mày liếc cô một cái.
Hắn chưa quên lúc trước cô đã nói, muốn một đêm của hắn.
“Đương nhiên là thật.” Khúc Yên nghiêm túc nói, “Có thể ở một đêm cùng đốc quân là mộng tưởng của nhiều thiếu nữ. Tôi rất hiếu kì, trên thân đốc quân rốt cuộc có mị lực gì.”
“Vậy thì cho cô một đêm.”
“A?”
Khúc Yên giật mình, cô cảm thấy rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới vậy mà hắn thật sự đáp ứng.
Cô còn không đứng đắn trêu chọc hắn thì làm sao hắn nhìn trúng cô được?
Không không, tuyệt đối không phải kiểu này.
Tâm tư của người đàn ông này rất thâm trầm, e rằng còn có ý khác.
“Làm sao, không dám?” Khóe môi Mạc Bắc Đình cong lên giễu cợt, “Không có lá gan này còn giả vờ có ý định với tôi?”
“Ngài khiêu khích tôi à......” Khúc Yên hừ nhẹ, “Sợ là đốc quân không biết, con người tôi chính là phản nghịch. Ngài càng nói tôi không dám, tôi lại càng dám cho ngài xem.”
Mạc Bắc Đình nhướng mày, vẫn ung dung đợi cô nói tiếp.
“Cứ quyết định như vậy đi, đốc quân nợ tôi một đêm. Chờ tôi dưỡng thương tốt sẽ đến tìm đốc quân làm tròn lời hứa.” Khúc Yên như hờn dỗi nói.
Mạc Bắc Đình từ chối cho ý kiến, ngữ khí rảnh rỗi nói: “Nếu cô có thể nói nhiều lời như vậy, hẳn là bị thương không nặng. Nghỉ ngơi đi.”
Hắn không ở lại thêm, quay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT