Vóc người nam nhân rất cao, dù không thấy mặt nhưng vẫn cảm nhận được khí thế sắc bén.
Khúc Yên hơi nheo mắt, đèn chiếu sáng trên khuôn mặt lạnh như đao.
Hắn có đôi mắt cực kỳ sắc bén, đen như mực, giống như bóng đêm ẩn chứa vô số nguy hiểm.
Ánh mắt hắn đảo qua, không biết sao lại rơi trên người cô.
Khúc Yên mơ hồ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, bất động thanh sắc cụp mắt.
Khí thế Mạc Bắc Đình này quá kinh người, ánh mắt đầy sát khí làm người khác kinh hãi run sợ.
Không hổ là lão đại sát phạt quyết đoán.
"Anh Bắc Đình!"
Một tiếng gọi trong trẻo đánh vỡ bầu không khí.
Một cô gái tóc ngắn mặc áo sơ mi trắng quần đen tiến lên, quần áo cô ta khí khái hào hùng, xinh đẹp hiên ngang.
Cô ta đến bên người Mạc Bắc Đình, rất thân quen tự động kéo cánh tay hắn, "Anh Bắc Đình, cuối cùng anh cũng đến rồi, mọi người đều đang đợi anh đấy."
"Chúc mừng sinh nhật, Yên Yên." Sắc mặt Mạc Bắc Đình dịu đi một chút, cong môi cười nói, "20 tuổi rồi, về sau không được bày trò nghịch ngợm nữa."
"20 tuổi cũng vẫn là trẻ nhỏ." Kỷ Hàn Yên cười hì hì nói, "Anh Bắc Đình, anh đừng quên, anh đã nói sẽ coi em như một đứa trẻ cả đời."
Mạc Bắc Đình cười nhạt một tiếng.
Hồi nhỏ đùa vui, đúng là đã nói như vậy, con bé này lại suốt ngày dùng cái đó để vặn ngược lại hắn.
"Chúng ta đi vào rồi nói sau." Kỷ Hàn Yên lôi kéo hắn, đi về sảnh chính, "Bánh sinh nhật mà anh phái người đưa tới cũng sắp chảy luôn rồi đó, em muốn chờ anh đến rồi mới ước và thổi nến."
"Được." Mạc Bắc Đình cất bước, ánh mắt hơi đổi, lại một lần nữa nhìn về phía lương đình cách đó không xa.
Mắt đen sắc bén nheo lại.
Hắn có trí nhớ tốt, chỉ nhìn một lần là sẽ nhớ mãi không quên, danh sách khách mời lần này hắn từng nhìn qua, cũng chỉ có vài bạn bè ngày thường hay lui tới.
Nhưng cô gái trong lương đình này, rất lạ mắt.
"Yên Yên, em vào trước đi." Mạc Bắc Đình dừng bước, thản nhiên nói, "Anh còn có chuyện muốn giao phó cho phó tướng, sẽ vào sau."
Kỷ Hàn Yên buông tay hắn ra, thân thiện nói: "Vậy anh đi làm việc trước đi, em chờ anh."
Mạc Bắc Đình nhìn cô ta và một đám khách mời đều đi vào sảnh chính rồi mới đi đến lương đình.
Khúc Yên ngồi im không nhúc nhích.
Sớm muộn cũng phải đối mặt, nếu cô đã tới thì cũng phải chuẩn bị kỹ càng.
"Cô là ai?"
Nam nhân bước lên bậc thềm lương đình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô.
"Tôi là ai không quan trọng." Khúc Yên cong môi nở nụ cười, ánh mắt liễm diễm lưu chuyển, "Đốc quân có muốn biết không? Thuyền ' hàng ' sẽ sang sông đêm nay có thể thuận lợi cập bờ không nhỉ?"
Ánh mắt Mạc Bắc Đình chợt bén nhọn, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, lạnh lùng nói: "Xem ra cô không phải tới tham gia sinh nhật."
Khúc Yên đứng lên, tư thái lười biếng lại bình tĩnh: "Sinh nhật của Kỷ Hàn Yên tiểu thư có thể quan trọng, nhưng tôi càng muốn biết, đốc quân chọn cô ấy, hay là chọn ' hàng '."
Mạc Bắc Đình tới gần thêm hai bước: "Cô là người bên nào? Ngũ gia vẫn là Điền quân?"
Hắn đột nhiên đưa tay nắm cổ tay nhỏ bé của cô.
Khúc Yên đạp giày cao gót dưới chân, mất thăng bằng, ngã về phía lồng ngực hắn.
Trên thân nam nhân mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, lại có khí thế lạnh lùng bẩm sinh, tạo thành cảm giác mà chỉ đàn ông trưởng thành mới có.
"Nói!" Hắn khẽ quát.
Khúc Yên cảm thấy eo của mình bị một vật cứng ấn lên.
Là súng.
"Tôi không phải người Ngũ gia, cũng không phải của Điền quân." Khúc Yên không sợ chút nào, ngước mắt nở nụ cười rạng rỡ với hắn, "Tôi càng hy vọng tôi là người của đốc quân hơn."
Nam nhân không bị mê hoặc, súng ngắn trong tay ấn sâu hơn một chút, lạnh lùng nói: "Muốn chết, tôi thành toàn cô."
__________________________________
🎉🎉🎉 200 chương 🎉 🎉🎉
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Nhan nhìu lắmmmm và chuẩn bị sang quyển 2 thôi nàooo 💋
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT