Editor: Nhan

"Được a......" Khúc Yên ôm hắn, trong lòng âm thầm tính toán thời gian, lại dây dưa một hồi, Nam Cung Sở hẳn là đã đi xa, "Hàn ca ca, huynh tuyệt đối không được hiểu lầm, ta và Nam Cung ca...... Nam Cung Sở cũng không có bất kỳ tư tình gì."

"Ta tin tưởng muội." Mộ Dung Hàn không chút do dự nói.

"A?" Khúc Yên nghiêng đầu một chút, ngửa mặt nhìn hắn, "Huynh không ghen sao?"

"Ừ, ta ghen." Hắn thừa nhận, "Bởi vì hắn đứng quá gần, hắn còn sờ tay của muội."

Hắn dắt tay cô, nắm chỗ cổ tay bị Nam Cung Sở cầm, dùng bàn tay chà xát, "Về sau không cho phép để nam nhân đụng vào muội, biết không?"

"Đụng tay cũng không được?"

"Không được." Mộ Dung Hàn nắm tay nhỏ trong lòng bàn tay, "Ta không chặt tay Nam Cung Sở là đã nhân từ rồi."

"Huynh quá bá đạo rồi......" Khúc Yên hừ hừ, liếc sâu trong rừng cây.

Nam Cung Sở hẳn là thành công trốn thoát.

Về sau vận mệnh của hắn như thế nào, chỉ có thể xem lựa chọn của hắn.

"Ta bá đạo, nhưng ta cũng cho phép muội bá đạo với ta." Mộ Dung Hàn không bỏ qua đôi mắt ti hí của cô, trong lòng hiểu rõ nhưng lại không có vạch trần...

"Ta bá đạo như thế nào? Chẳng lẽ ta còn có thể không cho cung nữ hầu hạ huynh? Sau khi lên ngôi còn rất nhiều thiên kim tiểu thư của các đại thần chờ huynh tuyển vào cung đấy." Khúc Yên cùng hắn tay trong tay trở về.

"Không có." Mộ Dung Hàn khẳng định nói, "Hậu cung chỉ có thể có một mình muội, không nạp phi không chọn tú. Kẻ hầu người hạ của ta cũng chỉ sẽ có thái giám, không có cung nữ."

Khúc Yên lắc lắc đầu: "Ta tạm thời sẽ nghe."

Coi như hắn thật tình muốn như vậy, nhưng thân là hoàng đế, tương lai tất nhiên có rất nhiều nhiệm vụ quan trọng đè lên người.

Ví dụ như, vì giang sơn xã tắc kéo dài dòng dõi.

Không nạp phi không chọn tú cái gì chứ, quá chủ nghĩa lý tưởng.

......

Hai người trở lại dịch trạm, binh sĩ đã tản đi, lại khôi phục yên tĩnh.

Mộ Dung Hàn lần này không vội vàng đi xử lý chính vụ, ở lại phòng của cô.

"Hàn ca ca, huynh không đi ngủ sao?" Khúc Yên nhìn hắn dường như không có ý muốn đi, nghi ngờ nói, "Huynh muốn ở chỗ này trông ta suốt đêm sao?"

Mộ Dung Hàn gật đầu: "Ta không thể để cho chuyện vừa rồi lại phát sinh."

"Hàn ca ca, huynh yên tâm đi, cho dù có người lẻn vào, bằng võ công của ta thì không ai có thể tổn thương ta được." Cô đưa tay, chạm nhẹ mặt hắn, "Gần đây huynh mệt mỏi nên gầy đi nhiều rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai lại phải lên đường."

"Được." Mộ Dung Hàn đáp, đứng dậy rời đi.

Khúc Yên cứ tưởng hắn thật sự đi ngủ, không nghĩ tới một lát sau hắn lại trở về.

Hắn vừa rồi rõ ràng là đi tắm, trên thân còn mang theo mùi thơm xà phòng.

"Yên Nhi, ta trông muội thì mới có thể yên tâm." Ngữ khí hắn trầm thấp, dù chưa nói thêm gì nhiều, nhưng trong đó đầy lo âu và bất an giấu không được.

Không phải hắn sợ có người bắt cóc đi cô.

Là sự bất an sâu sắc.

"Được a, vậy huynh cởi áo ngoài xuống rồi lên giường đi ngủ." Khúc Yên thỏa hiệp, dù sao hắn cũng không phải làm bằng sắt, cô không muốn nhìn hắn mệt đến ngất đi.

Mộ Dung Hàn bỏ áo khoác, lên giường nghiêng người ôm cô, dập tắt ánh nến, trong không gian tối tắm, nói nhỏ bên tai cô: "Yên Nhi, gả cho ta nhé?"

Trong tâm Khúc Yên mềm mại, nhẹ nhàng nói: "Vậy huynh vì ta lập lời thề, được không?"

Mộ Dung Hàn không cần nghĩ ngợi, trả lời: "Ta thề đời này kiếp này chỉ yêu một mình muội, nếu có hai lòng, không cần muội động thủ, ta tự vẫn trước mặt muội."

Hốc mắt Khúc Yên cay cay, nhất thời không nói gì.

Lời thề cô mong muốn không phải cái này.

Nhưng câu nói này, sao lại dễ nghe như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play