Khúc Yên ở trước mặt người khác rất cho hắn mặt mũi, ngoan ngoãn buông tay ra: "Được, nghe huynh."
Mục Hàn kiên nhẫn nói: "Cô đừng nghịch ngợm, ta và Hồng Tang nói chuyện đứng đắn. Lúc trước ta ở trên núi tẩu hỏa nhập ma...... Loại chuyện này, ta không muốn lại phát sinh."
"Ta cũng cùng huynh nói chuyện đứng đắn a." Mặt Khúc Yên nghiêm nghị nói, "Ta quyết định, ta muốn đổi máu với huynh, đem mệnh huynh buộc chung một chỗ cùng ta, thế này ta tương đối yên tâm."
Bởi vì cô không chết được.
Trừ phi nhiệm vụ kết thúc, bằng không bất kể trúng tên đâm đao như thế nào, đều không thể đẩy cô vào chỗ chết.
Mệnh của hắn cột vào trên người cô, so với cột vào trên thân Hồng Tang an toàn hơn nhiều.
Căn cứ vào kịch bản hệ thống đưa cho, về sau Hồng Tang trong một lần hai nước giao chiến, bị tên đâm trúng ngực, hôn mê nhiều ngày.
Mà Mục Hàn bởi vậy cũng hôn mê theo, thiếu chút nữa thì treo.
"Ngu dốt!" Hồng Tang cười nhạo một tiếng, "Ngươi cho rằng muốn đổi máu liền có thể đổi? Máu của Mục ca ca có độc, ngươi đổi được vào thân thể, ngươi liền sẽ trúng độc mà chết. Chỉ có ta đây từ nhỏ bị xem như dược nhân mà bồi dưỡng mới có thể tiếp nhận."
"Ta sẽ không trúng độc." Khúc Yên kiên định nói.
Hương hoa hồng của cô chính là bàn tay vàng, có thể làm cho cô bách độc bất xâm...
Đương nhiên, cái này không tính thuốc gây ảo giác hay các loại xuân dược.
"Hừ!" Hồng Tang liếc mắt, khinh thường nói, "Coi như ngươi cũng giống như chúng ta bách độc bất xâm, nhưng ngươi biết điều khiển cổ sao? Ngươi sẽ dưỡng mẫu cổ sao?"
"Ta không biết." Khúc Yên thành thật mà trả lời.
"Vậy ngươi còn nói nhảm nhiều như vậy!" Hồng Tang khinh bỉ hừ một tiếng, "Bớt ở chỗ này lãng phí thời gian của chúng ta, nhanh ra ngoài đi, đừng cản trở việc chẩn bệnh của ta."
"Ta không biết, nhưng ta có thể học." Khúc Yên nháy nháy mắt nhìn Mục Hàn, nghiêm túc nói, "Cho ta thời gian một ngày, huynh đợi ta được không? Ta thay máu cho huynh, Hồng Tang thật sự không thích hợp"
"Một ngày mà ngươi có thể học được thuật điều khiển cổ?" Không đợi Mục Hàn trả lời, Hồng Tang liền cười ha ha, giễu cợt nói, "Nếu dùng một ngày có thể học được, ta liền quỳ xuống bái ngươi làm thầy!"
"Thật sao? Nói lời giữ lời?"
Khúc Yên cong mắt, nắm chặt ống tay áo Mục Hàn, vui vẻ nói, "Phu quân tương lai, huynh làm chứng cho chúng ta a, chờ ta thắng, huynh có thể làm sư công."
"Hồ nháo." Mục Hàn hết cách với cô.
Sau khi trải qua chuyện đêm qua, hắn cũng không có biện pháp hung dữ với cô.
Dù sao cũng là hắn đã làm sai.
"Cũng chỉ cần thời gian một ngày, huynh đợi ta một chút, có được hay không?" Khúc Yên ngẩng mặt nhỏ nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia khẩn cầu nhàn nhạt, bộ dáng khả ái lại khéo léo.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Mục Hàn lại gật đầu, đáp ứng nói: "Được."
Khúc Yên cong mắt cười, ngọt ngào nói: "Phu quân tương lai, huynh thật tốt."
Thân thể Mục Hàn hơi cứng, trong lòng không hiểu sao có ý nghĩ ngọt ngào kỳ quái.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, nói khẽ với cô: "Nha đầu, ta và cô đã nói qua, bên ngoài không giống ở trên núi có thể tuỳ tiện không tuân theo quy củ. Cô có thể gọi ta là Mục công tử, đừng gọi ta......"
"Gọi huynh là gì?" Khúc Yên tiếp lời, "Phu quân tương lai?"
Mục Hàn ừ một tiếng.
Khúc Yên không làm khó hắn: "Được a, vậy ta liền đổi gọi huynh là Hàn ca ca a."
Cô thử gọi mấy lần, "Hàn ca ca, Hàn ca ca, Hàn ca ca......"
Mục Hàn nghe lại có chút cứng đờ.
Chuyện gì xảy ra?
Cô càng gọi càng ngọt, hắn có chút nổi da gà.
"Ta vẫn thích gọi phu quân." Sau khi Khúc Yên gọi mấy lần liền chê, "Phu quân là ngọt ngào nhất."
Cô đề phòng giọng nói quá giống nguyên chủ Tam công chúa, cố ý ngụy trang ba phần, âm sắc càng ngọt ngào mềm mại hơn.
Chính cô cũng cảm thấy gọi ' phu quân ' rất êm tai, đáng tiếc lão cổ hủ này không cho phép.
"Không sao, cô nương cứ gọi ta là Hàn ca ca a." Mục Hàn vốn muốn cự tuyệt cách gọi này, nhưng nghe đến hai chữ ' phu quân ', đáy lòng cổ quái quả quyết, dứt khoát thỏa hiệp.
Hắn vứt bỏ tạp niệm, nói về chủ đề chính, "Ta cho cô nương thời gian một ngày, ngày mai không cho phép quấy rối nữa."
Hắn cũng không tin tưởng cô có thể học được cổ thuật chỉ trong vòng một ngày.
Chỉ là dung túng cô hồ nháo một lần thôi.
"Được, Hàn ca ca, huynh đợi mà làm sư công đi!" Khúc Yên đã tính trước nói.
Ở một bên, Hồng Tang đã sớm cắn chặt răng, căm giận bất bình.
Ghê tởm!
Loại nữ tử không biết liêm sỉ này chỉ biết nũng nịu ngu ngốc, khoác lác làm nũng, đợi xem ngày mai cô ta mất mặt như thế nào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT