Tất nhiên Thường Nham biết rõ bệnh sạch sẽ nghiêm trọng của Văn Hành. Nhưng trước kia Văn Hành sạch sẽ với tất cả mọi người, bây giờ lại xuất hiện trường hợp đặc biệt.

Mẹ già Thường Nham chua xót một giây, song vẫn phải tận tâm đưa các nghệ sĩ về nhà an toàn.

Anh ta quay lại hỏi Cố Thanh: "Cô Cố về dinh thự Hoa Đình Duyệt hả?"

Căn hộ xa hoa ở dinh thự Hoa Đình Duyệt được mua lúc Cố Thanh và Văn Hành kết hôn, thuộc tài sản chung của hai người bọn họ, nhưng từ đó đến nay chỉ có mình Cố Thanh sống, đây cũng là lí do tại sao trên mạng lại giễu Cố Thanh là quả phụ.

Cố Thanh gật đầu: "Phiền anh rồi."

Đương nhiên Thường Nham không cần hỏi địa chỉ Văn Hành, anh ta lái xe về phía dinh thự Hoa Đình Duyệt trước.

Trong xe rất yên tĩnh, Văn Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cơn đau mắt lần này cũng là cấp bốn như đau yết hầu. Nhưng lần đó hoàn toàn mất giọng, lần này không mù hẳn, chẳng qua tầm nhìn mờ đi rất nhiều, kèm theo đó là cảm giác nhoi nhói hệt như kim châm.

Giữa khoảng không mờ ảo, bóng người Cố Thanh rõ ràng hơn bất kì ai khác. Trên người cô vẫn được bao phủ bởi một vầng sáng dịu dàng nhàn nhạt, bởi vậy cả cơ thể đều được phác họa, thậm chí có thể thấy rõ cả tóc.

Văn Hành thực sự là một người có ý chí và hành động mạnh mẽ. Nếu đã chắc chắn phương pháp chữa bệnh hiện đại không thể giải quyết vấn đề của mình, vậy anh phải nghĩ biện pháp khác.

Chiếc xe êm ái chạy vào tầng hầm của dinh thự Hoa Đình Duyệt.

Văn Hành, người luôn im lặng không nói bỗng lên tiếng: "Tôi cũng về đây."

Thường Nham & Tiểu Đường: "!"

An ninh và tính riêng tư của dinh thự Hoa Đình Duyệt cực kì cao, tin tức này sẽ không lọt đến tai người hâm mộ, nhưng bậc bề trên nhà họ Cố Văn nhất định sẽ nhận được tin tức, và lần này, giới nhà giàu vốn xem Cố Thanh là trò cười... đoán chừng sẽ rất náo nhiệt.

Văn Hành nói bổ sung: "...Tiện cho việc ghi hình và chụp bìa ngoài tiếp theo."

Thường Nham: "Vâng vâng."

Tiểu Đường: "Đã hiểu."

Văn Hành: "..."

Cố Thanh ngược lại đã có dự cảm từ sớm, mắt Văn Hành không tốt, anh ta có thể chịu đau, song lại không thể chịu mù, nhỉ? Tuy cô rất muốn sống vui vẻ một mình, nhưng chung quy dinh thự Hoa Đình Nguyệt cũng không phải của riêng cô, Văn Hành muốn ở, cô thật sự không thể đá anh ta ra khỏi nhà.

Cô trầm mặc vài giây, nói: "Được thôi" Dù sao nhà cũng lớn.

Cố Thanh tiên phong nhảy xuống xe. Văn Hành mở mắt, đang định lần mò xuống xe, chợt khựng lại.

Chỉ thấy trên chiếc gối cổ ghế chỗ Cố Thanh từng ngồi vương một sợi tóc dài.

...Tỏa ra ánh sáng yếu ớt hệt như trên người cô.

Văn Hành vươn tay, cầm sợi tóc kia lên, nhìn kĩ hai giây.

Cố Thanh lười quan tâm Văn Hành mù phải lần mò đi vào thế nào, cô một mình đi thang máy lên tầng.

Hồi lâu sau, bóng người Văn Hành mới bước vào thang máy.

Bước đi vững vàng, bình tĩnh nhàn hạ.



[Gì cơ? Văn đại thiếu gia vào ở Hoa Đình á?!]

[Không thể nào??]

Trong group chat, tên Văn Hành vừa xuất hiện, nhóm chat thường chỉ làm màu khoe của lập tức bùng nổ.

[Tôi tận mắt nhìn thấy quản lí Thường Nham của ảnh đưa ảnh và Cố Thanh vào mà]

[Ôi vãi, tin đồn trên mạng không phải thật đấy chứ]

Bên ngoài, Văn Hành là người có sức ảnh hưởng hàng đầu trong làng giải trí. Trong giới nhà giàu, anh là đại thiếu gia nhà họ Văn. Mặc dù trên thực tế, Văn Hành rất ít giao du với những người này, nhưng trước khi Văn Hành kiên quyết dấn thân vào ngành điện ảnh, anh gần như là hình mẫu lí tưởng của tất cả bạch phú mỹ[1] trong giới. Người như vậy lại bị Cố Thanh "chà đạp" trong cuộc liên hôn nhà quyền thế, đến giờ vẫn luôn có rất nhiều người lót dép ngóng chờ bọn họ li hôn.

[1] Bạch phú mỹ: Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp)

[Mấy người không xem ti vi à? Tất nhiên là vì quay gameshow rồi, không thì Văn Hành lại chẳng né cô ta ra từ lâu]

[Ha ha sao Văn Hành có khả năng thích Cố Thanh cho được? Ngực to não phẳng vô tích sự]

[Hồi đó tôi đã nói rồi, xứng với anh Văn cũng chỉ có người trong giới, am hiểu nghệ thuật như Vi Vi thôi]

Lát sau, Khương Lộ Vi – người được nhắc tới trả lời: [Đừng nói vậy, chẳng mấy nữa Văn Hành sẽ chụp bìa nghệ thuật với Cố Thanh đó.]

Cô ả chưa dứt lời, vừa nói ra, cả nhóm lập tức cười nhạo.

[Cố Thanh á? Với cái trình thẩm mĩ nhắm mắt mua hàng đặt may cao cấp của ả hả??]

[Khổ thân anh Văn bị ép bundling[2] chung với cô ta]

[2] Bundling: là bài toán phối hợp những sản phẩm lại cùng nhau cùng bán chúng theo những gói. Ở đây có thể hiểu là hai người chụp chung tạo thành một sản phẩm bán á.

[Huy động vốn cộng đồng thì có ai không ta? Đợi bìa tạp chí phát hành, chúng ta đẩy cho chị Cố một chiếc hot search #Mất mặt# đi]

[Há há há há độc vãi, xin một slot]

[Cần bỏ vốn cứ alo tôi +1]

[+11111]

...

Sau khi về nhà, Cố Thanh đắm mình vào các tác phẩm điện ảnh và truyền hình.

Trong dinh thự Hoa Đình Duyệt có một rạp phim gia đình, cấu hình rất cao, hiệu ứng âm thanh và hình ảnh khiến Cố Thanh vô cùng hài lòng. Cô làm ổ ở đó xem chừng chục bộ phim, cảm giác tràn đầy sinh lực, khả năng cảm nhận nhân vật và nghệ thuật hệt như một cơn mưa phùn rả rích ngấm nhuần vào cơ thể.

Đến khi nhận được wechat của trợ lí, nói hôm nay đoàn làm phim "Bốn định luật của hạnh phúc" sẽ tới ghi hình hậu kì và quá trình chụp bìa tạp chí "VOL" của cô với Văn Hành, Cố Thanh mới sực nhớ đến sự tồn tại của anh.

Cố Thanh bỗng giật mình nhận ra hai ngày nay cô và Văn Hành không hề tiếp xúc thân thể, lẽ nào anh ta vẫn luôn mù suốt thời gian vừa qua sao?

Hay tại cô mải tập trung xem phim quá không nghe thấy những tiếng nhắc nhở khác, nam chính đã bị mấy cơn đau cấp chín cấp mười hại chết rồi??

Cố Thanh lo lắng hỏi hệ thống: "Bây giờ tôi ra ngoài sẽ không nhìn thấy một cái xác khô chứ?" Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, vậy chẳng phải cô sẽ trở thành kẻ tình nghi phạm tội ư!!

Hệ thống nhắc nhở ấm áp: "Quả thực cô đã bỏ lỡ thông báo của hệ thống một lần. Yêu thương 07, đau nửa đầu, mức độ đau: cấp năm."

Nhưng tại sao nó lại không nhắc nhở?

Bởi vì lúc kí chủ đắm chìm vào tác phẩm điện ảnh, cô đang xem phim của Văn Hành, hơn nữa còn cực kì nhập tâm!

Hệ thống couple cực kì quắn quéo!

Nhưng vừa hay tin Văn Hành chưa chết, bụng đầy ý xấu của Cố Thành lại bắt đầu sôi sục: "Sao cậu hiền vậy? Ngoài cái đau bụng cấp tám ban đầu ra thì không còn cái nào cao hơn. Bị sao thế! Mấy người không chơi nổi hả!"

Hệ thống: "... Hệ thống cũng cần khảo nghiệm khả năng chịu đựng của nam chính!"

"Ờ" Cố Thanh không hứng lắm, nỏi: "Vậy hai ngày qua anh ta chịu đựng thế nào? Có phải khả năng chịu đựng được cải thiện không ít rồi không?"

Đề cập đến vấn đề này, hệ thống ngập ngừng hơn một chút: "Có vẻ nam chính đã phát hiện ra một số bug của hệ thống, hai ngày qua không hề chịu đau. Có điều kí chủ yên tâm, bug sẽ được giải quyết sớm thôi."

Cố Thanh kiêu ngạo nhướng mày, phát hiện bug của hệ thống?

Tên chó này đỉnh vậy??

Chẳng qua, bây giờ không phải lúc quan tâm Văn Hành đỉnh hay không đỉnh. Hôm nay là ngày chụp bìa quan trọng, Cố Thành đã chăm sóc da tỉ mỉ, vô cùng hài lòng với bản thân rạng ngời trong gương, tiếp đó, cô tự tin bước ra khỏi phòng, chờ ekip chương trình sắp đến.

Vừa ra khỏi cửa, cô lập tức trông thấy Văn hành đang ngồi trong phòng khách.

Hiển nhiên người đàn ông này cũng chải chuốt qua loa, tóc đen xõa xuống gương mặt trắng lạnh, đường nét góc nghiêng cực kì ưu việt.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông hơi ngước mắt, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh.

Cố Thanh nhìn anh với vẻ nghi ngờ, chắc rằng ai kia thật sự không bị chứng mù và đau nửa đầu quấy nhiễu.

Bởi trạng thái tinh thần tốt, khí chất của anh vô cùng cao quý, khuôn mặt đẹp tựa băng gần như khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Thấy Cố Thanh ra ngoài, anh vậy mà lại chủ động mở lời.

Văn Hành chỉ vào phòng phim: "Tôi nghe thấy âm thanh, cô đang xem phim của tôi à?"

Cố Thanh bất ngờ, bị cảm giác ưu việt của anh làm lóa mắt, ngay thẳng đáp: "Không hẳn, tôi còn xem mấy bộ khác nữa."

Mặc dù "Chim điên" của Văn Hành là bộ cô thích nhất trong số mười bộ phim, nhưng cô sẽ không thừa nhận!

Văn Hành khẽ nhíu mày, nhìn gương mặt nhỏ căng thẳng có chết cũng không chịu thừa nhận của cô, không biết tại sao trong lòng bỗng dấy lên một niềm vui khó tả.

Không thể tin nổi bản thân lại thấy cô như một loài vật nhỏ đang xù lông.

Kể từ khi phát hiện tóc cũng là một phần của Cố Thanh, đạt được hiệu quả giảm đau, cuối cùng Văn Hành cũng thoát khỏi cơn đau kéo dài vô tận.

Có điều thời gian giảm đau trở nên rất mơ hồ, vốn dĩ ban đầu cơn đau số 06, 07 cần tổng cộng sáu tiếng, nhưng khi giữ tóc Cố Thanh bên mình, ròng rã hai ngày trời, đếm ngược vẫn chưa kết thúc.

Nhưng mà... cũng sắp rồi.

Chỉ còn ba mươi phút cuối cùng.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Đoàn làm phim "Bốn định luật của hạnh phúc" đã tới cửa, người đến là trợ lí đạo diễn và đội quay phim.

—— "Thầy Văn, cô Cố, làm phiền rồi!"

Hoa Đình là tòa nhà xịn nhất thành phố, căn hộ rộng lớn này có diện tích bốn trăm mét vuông, trang hoàng sang trọng theo phong cách Châu Âu, có sân thượng ngắm cảnh, có thể nhìn được toàn cảnh thành phố, trị giá thị trường gần một trăm triệu.

Ngôi nhà như vậy không chỉ thể hiện rõ được tài lực của gia chủ, mà còn nhắc nhở bọn họ rằng hai người trước mắt là một đôi phú quý, giàu hơn cả giàu.

Ống kính của đội cameraman lia nhanh qua căn phòng bên trong, sau đó lại rơi lên người Văn Hành và Cố Thanh.

Hôm nay bọn họ đi làm, đến studio mới trang điểm nên lúc này gần như đều để mặt mộc. Tuy nhiên hai người đều xứng với danh thần nhan, khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết, đứng dưới ống kính phải gọi là xuất sắc[3].

[3] Raw gốc là 能打, hiểu là gương mặt đáng ghen tị ngay cả khi không cần filter, không có sự trợ giúp của công nghệ chụp ảnh hay trang điểm kỹ thuật cao.

Chỉ là... không tương tác nhiều trước ống kính.

Sau buổi công chiếu đầu tiên, một số đồng nghiệp của trợ lí đạo diễn đã trở thành fan couple của Văn Hành Cố Thanh. Bản thân cô thích cặp Sơn Lộ hơn, nhưng trước khi đến, tổng đạo diễn đã đặc biệt dặn dò phải khéo léo tìm ra "hint" tương tác giữa Văn Hành và Cố Thanh.

Nhưng cái hint này thật sự trừu tượng quá thể đáng, trợ lí đạo diễn hơi buồn phiền, thầm nghĩ khả năng phải dựa vào biên tập cắt ghép mới có hiệu quả.

Tầm quan trọng của việc chỉnh sửa hậu kì gameshow không cần phải bàn cãi, ngay cả những cặp pha ke cũng có thể được cắt ghép tạo thành hiệu ứng ngọt đến tận răng. Điều này liên quan mật thiết đến việc liệu cameraman có thể nắm bắt chính xác hiệu quả cần thiết hay không—— Nói cách khác là phải xem xem mắt bọn họ có phát hiện được ra đường hay không.

Trợ lí đạo diễn hơi lo lắng về công việc của mình.

Bọn họ thực hiện cảnh hậu kì trong phòng khách đủ ánh sáng, camera cố định, Văn Hành và Cố Thanh ngồi hai bên.

Cố Thanh rất nghiêm túc trong công việc, ai ngờ câu hỏi đầu tiên của trợ lí đạo diễn đã khiến cô nghẹn họng không biết trả lời ra sao.

—— "Xin hỏi hình thức chung sống ở nhà của hai người như thế nào?"

Cố Thanh?

Không ở chung thì móc đâu ra hình thức chung sống?

Văn Hành hạ mắt nhìn cô, sau đó nhìn về phía ống kính, lạnh nhạt đáp: "Cô ấy sẽ ở nhà cày phim của tôi."

Cố Thanh:??

Trợ lí đạo diễn ngẩn người, dường như nghe ra được một chút đắc chí trong giọng điệu hờ hững của Văn thần. Kế đó, cô lại nhìn thấy vẻ thiếu tự nhiên trên gương mặt Cố Thanh, chẳng hiểu sao lại cảm nhận được "hint" mà đạo diễn nói.

Nhưng thực ra Cố Thanh đang gào thét với hệ thống: "Tên chó này đang thừa dịp khoe khoang! Thứ không biết xấu hổ! Thứ vô liêm sỉ!!!"

Hệ thống đang trong quá trình khắc phục bug, trả lời: "Nhưng cô cày thật mà!"

Cố Thanh: "Tôi ứ nghe!!!"

Trợ lí đạo diễn hắng giọng: "Vậy hai người ấn tượng sâu sắc nhất với phần nào trong chương trình?"

Cố Thanh biết trả lời vấn đề này: "Phần phối đồ á! Tôi vẫn nhớ nhớ như in style của chồng tôi."

Cô lôi vụ phối "phong cách Nhật" của Văn Hành ra trả thù.

"..." Lông mày Văn Hành khẽ nhíu, tiếp đó lại nhìn Cố Thanh, cười nhạt: "Còn tôi ấn tượng phân đoạn ngủ buổi tối sâu sắc nhất."

Năm cú đá trong một đêm, một chiến tích đáng nể.

Trợ lí đạo diễn: "!"

Cô sửng sốt, phản ứng đầu tiên là: Siêu sao ghê thật đấy? Lời nói táo bạo[4] gì đây! Câu này mà nhét vào phim thì hiệu quả cứ phải gọi là bùng nổ!!

[4] Hổ lang chi từ (虎狼之词): những câu bình thường, một khi nói ra lại trở thành không trong sáng.

Nhưng Cố Thanh lại tức giận nheo mắt, lời này thoạt nghe có mùi ám muội, nhưng những người từng xem qua hot search đều biết Văn Hành đang đề cập đến việc cô ngủ đạp người!

Nhắc lại chuyện cũ! Bitch của bitch luôn!

"Tại sao anh ta không đau?" Cố Thanh tức giận nói với hệ thống: "Các người còn dùng được không đấy!"

Hệ thống lập tức ting ting hai tiếng: "Kí chủ, đã tìm ra bug, đã sửa chữa!"

Quả nhiên, Văn Hành cũng dần cảm thấy có gì đó không ổn.

Khai thác hậu kì vẫn tiếp diễn, trợ lí đạo diễn hiển nhiên đã động tâm đớp đường, ánh mắt khẩn thiết rơi lên mặt bọn họ, hỏi ngày một hăng.

Rõ ràng để tóc trong túi áo, nhưng mắt Văn Hành lại bắt đầu đau nhói, cơn đau nửa đầu phát tác, kèm theo những tia lóe mắt do chứng đau nửa đầu gây ra. Văn Hành không thể làm gì khác hơn ngoài việc khép một con mắt lại.

...Mất hiệu lực rồi ư?

—— "Vấn đề cuối cùng, trong tập ghi hình đầu tiên, có chi tiết nhỏ nào khiến hai người cảm động hay không?"

Các nhóm khách mới đều được hỏi về vấn đề này. Vợ chồng Tình Thiên trả lời là cùng nhau chăm sóc hoa cỏ dưới nắng nóng gay gắt, bất chấp cái nắng để ở bên nhau. Vợ chồng Sơn Lộ đáp rằng tuy không biết nấu cơm nhưng bọn họ vẫn tay trong tay cùng nhau làm một món ăn. Vợ chồng Vương Lữ nói về việc hồi tưởng lại chuyện hôn lễ năm ấy lúc ban đêm.

Đáp án khác nhau, mỗi câu trả lời đều có một vị ngọt riêng.

Hiện tại trợ lí đạo diễn vô cùng chờ mong đáp án của Văn Hành Cố Thanh.

Nhưng trong phút chốc Văn Hành mở mắt, cảm giác nhói trong mắt hoàn toàn khôi phục, tuyến lệ bị kích thích mạnh mẽ.

Anh chưa kịp mở miệng, một hàng nước mắt đã từ từ chảy xuống.

Cố Thanh:?

Trợ lí đạo diễn & cameraman:?!

Cảm, cảm động như vậy ư...

Hóa ra muôn ngàn lời nói, cũng không nhất thiết cứ phải nói rõ.

Trợ lí đạo diễn hoàn toàn chìm đắm: Trời ạ, ngọt chết tui mất!

Văn Hành:... Đệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play