*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở căn cứ điện ảnh,khắp nơi đều có thể nhận nhìn thấy minh tinh lớn nhỏ, Thẩm Ngộ đi ở trên đường, trừ bỏ ngoài fans hắn, không ai thèm nhìn hắn lần thứ hai.

Nhưng nàng là Lâm Khinh Lộ.

Phía sau mặt kính, rất nhiều người đều rắp tâm dò xét, trong tối ngoài sáng mà nhìn qua.

Gió nhẹ thổi qua, chuông gió trong cửa hàng rung lên đinh linh.

Giản Nhất Hâm thối lui một bước, nói: "Ngài nói đùa, chúng tôi chỉ là bạn bè."

(Tính dịch sang chị nhưng dùng kính ngữ sợ mất chất nên mình để nguyên nha)

Khoảng cách giữa hai người tăng lên, Lâm Khinh Lộ đứng thẳng dậy, đối với câu trả lời tiêu chuẩn này, nàng thờ ơ gật đầu, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Chiếc áo khoác dài của Lâm Khinh Lộ bị gió thổi bay, cọ qua bên hông chân Giản Nhất Hâm, khi nàng đi thoáng qua, Giản Nhất Hâm thay đổi ý định.

"Nói chính xác, trước kia là bạn bè, hiện tại tôi không muốn làm bạn với anh ta nữa." Giản Nhất Hâm hơi hơi nghiêng đầu nói, thanh âm không cao không thấp, thành công làm Lâm Khinh Lộ dừng bước chân.

Những người xem náo nhiệt cách các nàng một khung của kính, không thể nghe thấy thanh âm.

Lâm Khinh Lộ nhìn qua đây.

Giản Nhất Hâm trong lòng mười phần bình tĩnh.

Quen hệ quen biết giữa cô và Thẩm Ngộ nếu bị Lâm Khinh Lộ biết được, không phá rồi sau đó xây, ở trong lòng Lâm Khinh Lộ, trên người cô trước sau gắn cái mác "Có quan hệ với Thẩm Ngọc ".

Giao lưu bình thường thì không thành vấn đề, nhưng tưởng trở thành bạn tốt, để khi chính mình giúp đỡ nàng không quá đột ngột,cái mác này cần thiết muốn xé xuống.

Có lẽ hôm nay hảo cảm của Lâm Khinh Lộ đối với cô không có gia tăng, thậm chí cảm thấy cô quá đơn thuần, cư nhiên sẽ thích Thẩm Ngọc.

Nhưng mà, đơn thuần cũng không có nghĩa xấu.

Giản Nhất Hâm tránh đi đôi mắt Lâm Khinh Lộ, bày ra vẻ mặt thỏa đáng, ngữ khí có chút hạ xuống:

"Tôi đã từng là fans của anh ta, nhưng sau khi tiếp xúc, anh khác với những gì tôi tưởng.

"Quả nhiên, giữa thần tượng fans...... Vẫn cần yêu cầu khoảng cách."

Tống Phiên Tiên giữa mày hơi chau, bởi vì từ nhỏ luyện múa, khí chất của cô tao nhã tuyệt đẹp, giống một con thiên nga trắng hoàn mỹ không tì vết.

Lúc lộ ra u sầu, giống hồ li tinh bị lạc ở chính giữa sương mù, xinh đẹp mà yếu ớt.

Lâm Khinh Lộ thất thần trong giây lát, nhưng rất nhanh quay lại.

Chậc chậc, cái hiện trường toàn cảnh fan nữ ngây thơ bị vỡ nát trái tim sao?

Nàng nhàn nhạt nói: "Không cần nói riêng với tôi."

"Chỉ cần cô làm tốt công việc của mình, cô với ai muốn làm bạn hay không, với tôi đều không quan trọng."

Thẩm Ngọc đang đi về phía chính mình, Lâm Khinh Lộ lười cùng hắn chạm mặt, không chờ Tống Phiên Tiên đáp lại, nàng lập tức rời đi.

Thanh âm giày cao gót lộc cộc đi xa.

09 cho dù có ngốc, trong nháy mắt, thỏa thuận ghi âm không có đưa tới, ký chủ ngược lại thừa nhận thân phận của mình là fans của Thẩm Ngọc?

Không kịp đưa ra nghi vấn, 09 vội vàng nhắc nhở: "Thẩm Ngọc sắp tới đây, nên nói thế nào với hắn?"

Giản Nhất Hâm căn bản không quay đầu lại, tùy tiện chọn một phương hướng rồi đi.

"Hắn sẽ không lại đây."

09 nửa tin nửa ngờ, kết quả ở Lâm Khinh Lộ rời đi sau, Thẩm Ngọc quả thực không có đuổi theo.

Giản Nhất Hâm nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Một người đàn ông mỗi bữa phải ra vào riêng, sợ cái gì."

Hai người đều rời đi sau, nhân viên cửa hàng ở sau cửa tủ kính mới thu hồi ánh mắt, mồm năm miệng mười nói:

"Lâm Khinh Lộ quá đẹp, tôi yêu cô ấy chết mất!"

"Vị tiểu tỷ tỷ còn lại là ai a, diễn viên mới vào nghề?"

"Chết tiệt, không biết a, đẹp đẹp đẹp là được rồi." nhân viên nói, thuận tay đem anh đăng lênWeibo:

"Nhìn thấy rất nhiều diễn viên, rốt cuộc cũng gặp được nữ thần, cùng chung tổ tiểu tỷ tỷ. [ hình minh hoạ ]"

Nhân viên cảm thấy mỹ mãn cất điện thoại đi, bởi vì không thêm đề tài cùng diễn viên tên, bài viết thực nhanh chìm trong giữa đại dương internet.

Thời điểm Lâm Khinh Lộ xách theo Hồ Điệp Tô trở về, trợ lý Lưu Nhạc Nhạc đang ở phòng chờ nàng.

"......Túi thứ 3 trong tháng này." Lưu Nhạc Nhạc nhìn Hồ Điệp Tô, vươn ba ngón tay, nói xong lại thêm hai ngón, "Hôm nay thứ 5."

Lâm Khinh Lộ làm bộ không nghe được: "Có việc khải tấu, không có việc gì bãi triều."

Lưu Nhạc Nhạc thở dài, đem danh sách đưa qua đi: "Danh sách các cuộc phỏng vấn mà video V trước yêu cầu đã được sắp xếp xong."

Video V là một chương trình ngắn nổi tiếng, một kỳ không đến nửa giờ, chủ yếu các đối tượng phỏng vấn là đoàn đội cùng đoàn làm phim phía sau minh tinh đang nổi, nói về chút thú sự* xung quanh minh tinh, lần này tìm tới Lâm Khinh Lộ.

Lâm Khinh Lộ tiếp nhận, Lưu Nhạc Nhạc nói: "Video V thực hứng thú đối với tạo hình hằng ngày của chị, cho nên danh sách phỏng vấn nhà tạo mẫu có hai cái. Đại biểu bên đoàn phim, vốn dĩ kế hoạch chọn là múa thế Tống Phiên Tiên."

"Nhưng Tống Phiên Tiên......" Lưu Nhạc Nhạc chau mày, hiển nhiên đối Tống Phiên Tiên ấn tượng không tốt lắm, "Em liền đổi thành camera, tỷ chị nhìn xem như vậy được chưa."

Tuy rằng hỏi được chưa, nhưng Lưu Nhạc Nhạc biết nghệ sĩ nhà mình hoàn toàn không thèm để ý này đó, từ trước đến nay mặc kệ, nàng chỉ là thuận miệng hỏi.

"Đổi camera làm cái gì." Lâm Khinh Lộ danh sách một lược, cúi đầu chuyên tâm mở Hồ Điệp Tô.

"...... Gì?"

Đây là có ý tứ gì? Lưu Nhạc Nhạc sửng sốt, gãi gãi đầu, không cần camera?

"Chọn Tống Phiên Tiên đi." Lâm Khinh Lộ nhướng mày, hương lạnh của nàng bị bơ vàng hòa tan, muif ngọt ngào tan chảy tràn ra không khí.

"Nhưng nàng cùng Thẩm Ngộ thân thiết như vậy, thân tại Tào doanh tâm tại Hán*!" Lưu Nhạc Nhạc không quá vui.

thân tại Tào doanh tâm tại Hán*: dịch "Thân ở Tào doanh lòng ở Hán"câu trích nổi tiếng của Tuân Úc trong Tam Quốc diễn nghĩa, mặc dù hết lòng phò tá Tào Ngụy ngay từ những buổi đầu gây dựng sự nghiệp, nhưng vị mưu sĩ họ Tuân ấy vẫn một lòng muốn phục hưng Hán thất. Đây cũng là khởi nguồn cho tấn bi kịch sau này của cuộc đời ông. =>Thường có nghĩa mặc dù bản thân ở bên người này hay ở nơi này nhưng thực chất thì lòng lại hướng về nơi khác.

Lâm Khinh Lộ bị nàng chọc cười: "Nói lung tung gì vậy."

"Chỉ là một tiểu cô nương, em ấy có thể biết cái gì."

Bất quá, hiện tại hiểu chuyện hơn một chút.

"Nếu đã là của em ấy, vậy cho em ấy."

Lâm Khinh Lộ không nói thêm nữa, cầm Hồ Điệp Tô lên đưa đến bên môi.

Giữa đôi môi đóng mở, mảnh vụn mịn dính vào bờ môi đỏ mọng, ngọt ngào mềm mại.

Giản Nhất Hâm tìm nơi uống xong trà chiều, thuận tiện giải thích cho 09 nguyên nhân mình làm như vậy.

09 bừng tỉnhra, ngậm miệng trầm tư.

Giản Nhất Hâm tận dụng cơ hội này, đem Tống Phiên Tiên ký ức chọn trọng điểm mà đọc qua. Trừ bỏ thích Thẩm Ngộ ra, Tống Phiên Tiên ôn nhu xinh đẹp, đa tài đa nghệ, nhận hết sủng ái trong nhà, cuộc đời tựa câu chuyện cổ tích tốt đẹp.

—— cho dù cô vì Thẩm Ngộ chèn ép Lâm Khinh Lộ, cũng không có ai có thể động cô. Fans Lâm Khinh Lộ phẫn nộ cũng vô dụng, tiểu công chúa được trong nhà che chở, lông tóc không tổn hao gì.

Giản Nhất Hâm đang nghĩ ngợi, điện thoại rung lên, điện báo biểu hiện người gọi là Tống Triết, anh trai của Tống Phiên Tiên.

Cô nhấc máy: "Anh."

"Em gái nhỏ." Tống Triết ở trong văn phòng, vừa nghe đến Em gái thanh âm, khóe môi liền nhếch lên, vẻ nghiêm khắc ngày thường răn dạy người khác biến mất, thanh âm ôn hòa cực kỳ, "Hôm nay thế nào? Khi nào từ đoàn phim trở về?"

Giản Nhất Hâm bắt chước Tống Phiên Tiên ngữ điệu, làm nũng nói: "Em mới ra ngoài mấy ngày mà anh."

"Sắp được 1 tuần rồi." Tống Triết thở dài, "Em không cho người đi theo, một mình ở bên ngoài rất nhiều việc không được tiện. Còn phải cùng người chen chúc ở chung, anh muốn rót vốn cho đoàn phim em cũng ngăn đón không cho......"

Cho dù là bá đạo tổng tài, khi lải nhải với em gái thì cũng giống nhau.

Tống Triết so với nguyên thân lớn hơn không ít, vẫn luôn đem em gái nuôi như con gái. Tuy rằng Giản Nhất Hâm không cần cách quan tâm như vậy, nhưng đối với lo lắng của người nhà, cô vẫn đủ kiên nhẫn, giải thích từng cái một.

"Để rót vốn......" Khi nói đến rót vốn, Giản Nhất Hâm cũng không bài xích sử dụng năng lực của đồng tiền đơn giản thô bạo mà đạt thành mục đích, bởi vậy tự hỏi hai giây.

Tống Triết nhìn thấy hi vọng đút tiền cho em gái mình thành công, chờ mong nói: "Thế nào?"

"Cũng không cần thiết, em không phải diễn viên của đoàn phim, mua thế xong liền đi trở về." sau khi Giản Nhất Hâm suy xét xong nói.

"Được rồi, anh tôn trọng ý kiến của em."

Giản Nhất Hâm cười cười, cô thực thích kiểu người nhà như này, tuy rằng quan tâm lẫn nhau, nhưng tôn trọng lẫn nhau, bởi vậy, cô chân thành tha thiết nói: "Cảm ơn ca."

Thanh âm em gái nhu mỹ nhẹ nhàng, khiến tim Tống Triết đều tan chảy, hận không thể đem tất cả thứ tốt trên thế giới cho cô, đáng tiếc em gái không cần cái gì.

Tống Triết chưa từ bỏ ý định nói: "Thật sự không có gì yêu cầu anh làm cho giúp em?"

Giản Nhất Hâm khó chối từ lòng tốt, xoa xoa thái dương, nhớ tới: "Vậy, ca anh giúp em tìm một thợ bánh tây?"

Tống Triết: "Hả?"

Giản Nhất Hâm nhìn ngoài cửa sổ, đối diện đường là một chuỗi cửa hàng bánh ngọt, hương vị rất tầm thường. Xem đóng gói, Lâm Khinh Lộ đã mua ở tiệm này.

Lâm Khinh Lộ có tiếng là thích ăn Hồ Điệp Tô.

"Làm món tráng miệng nhỏ." Giản Nhất Hâm khẽ cười nói, "Đặc biệt là Hồ Điệp Tô, gần đây rất muốn ăn."

Tống Triết dùng hiệu suất chứng minh tâm tư têu quý của chính mình đối em gái, buổi chiều hôm sau nhận điện thoại, Tống quản gia liền phái thợ bánh tây đến.

Người nhất định không thể mang vào đoàn phim, quản gia một mình ôm lấy mọi việc, mua một cửa hàng ở cơ sở phim trường, đang khua chiêng gõ mõ trang hoàng lại.

Thợ bánh tây này là người Hoa Quốc, lý lịch tràn ngập các kinh nghiệm giành giải thưởng trong các cuộc thi ẩm thực quốc tế khác nhau. Bởi vì Tống Phiên Tiên cố ý nhắc tới Hồ Điệp Tô, thợ bánh tây còn mang theo một phần thành phẩm tới.

Hồ Điệp Tô buổi sáng mới ra lò tràn ngập mùi thơm ngào ngạt nồng đậm vị bơ vàng từ khe hở hộp bánh bay ra, nghe liền biết mỹ vị.

Về mùi vị, cô mang về trước để nếm thử, nếu tính quá cửa được, lại cầm đi để lấy lòng Lâm Khinh Lộ

Giản Nhất Hâm tính toán rất khá, nếu không có ở sảnh tiếp tân của khách sạn tình cờ gặp được Lâm Khinh Lộ.

Lâm Khinh Lộ mang theo trợ lý đi ngang qua, vốn dĩ chỉ ngó Giản Nhất Hâm liếc mắt một cái.

Qua hai ba giây, nàng cánh mũi khẽ nhúc nhích, bước chân thả chậm, cho đến khi hoàn toàn dừng lại, nhìn về phía hộp bánh trong tay Giản Nhất Hâm.

Kính râm che đậy nàng hơn phân nửa khuôn mặt, thấy không rõ thần sắc, nàng cánh môi khẽ nhếch, thanh âm mang theo điểm lười:

"Tống Phiên Tiên?"

Giản Nhất Hâm:......

________________________________

Mọi người like để mình có động lực edit tiếp được k

🥺👈👉

Mình xin cảm ơn(*^3^)/~♡

Không biết phải k nhưng mà hồng điệp tô nè( ◜‿◝)♡

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play