Hoa Hữu Du chen vào giữa mấy đầu bếp, cúi đầu ngửi mùi thơm, chân giò hun khói gần ngay trước mắt khiến cảm giác thèm ăn của người ta tăng mạnh.
Đầu bếp vung dao dứt khoát cắt một lát rồi đưa cho hắn, nói một câu tiếng Tây Ban Nha: "Xin mời thưởng thức."
Hoa Hữu Du nghe không hiểu, nhưng ý của đầu bếp thì hắn hiểu, vừa nói cảm ơn vừa nhận miếng thịt rồi bỏ vào miệng nhai ngay.
"Ưm ~" Hắn ngâm một tiếng khen ngợi, bật ngón cái lên, "Good!"
Đầu bếp cười ha ha, có điều tiếng cười đó nhanh chóng ngừng lại, bởi vì Tiêu Quân đã bước vào lều vải, tất cả nhân viên lập tức trở nên căng thẳng.
Hoa Hữu Du quay đầu lại, đáy mắt thoáng qua nét xảo quyệt, chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Hi, giám đốc Tiêu, đến thị sát à?"
Đầu bếp và nhân viên phục vụ tự động tản ra, ai nấy bận rộn công việc của riêng mình, tất cả nhân viên ở nơi này đều biết mình cần phải giữ khoảng cách nhất định với ông chủ.
Tiêu Quân chắp tay sau lưng đến gần người nọ, y híp mắt lại, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là thằng nhóc đó có quan hệ gì với tiến sĩ Bạch vậy?"
"Anh hỏi tôi hả?" Hoa Hữu Du chỉ mình, bày vẻ mặt ngây thơ đáp, "Giám đốc Tiêu à, làm sao tôi biết được?"
"Ông chủ hoa, tối nay dành chút thời gian đi." Tiêu Quân đột nhiên đổi chủ đề, ánh mắt trở nên sâu xa khó hiểu, "Tôi muốn nói riêng chuyện này với cậu."
Lòng hiếu kỳ của Hoa Hữu Du bùng nổ, không đợi nổi đến tối, "Nói cái gì?"
Ánh mắt Tiêu Quân cảnh giác nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói: "Chuyện này không liên quan đến tiến sĩ Bạch, nhưng nó liên quan đến lợi ích của cậu, tôi nghĩ cậu sẽ cảm thấy hứng thú thôi."
"Hử?" Hoa Hữu Du nhíu mày, ánh mắt lấp lánh tràn trề phấn khích.
Tiêu Quân lạnh lùng cong môi, xoay người rời khỏi lều vải.
Giám đốc Tiêu vừa rời đi không bao lâu, con chuột ăn trộm Túc Tinh Dã đã chui vào.
Cậu không có phép tắc giống như Tiêu Quân, vừa đến đã đánh bép vào vai Hoa Hữu Du một cái: "Ông chủ Hoa, anh có ý gì?"
Ôi, đợt sóng này còn chưa rút hết mà đợt sóng khác đã tới rồi.
Hoa Hữu Du thầm thở dài trong lòng, quay đầu cười hề hề: "Đại thần thân ái, có chuyện gì không?"
Có lẽ Túc Tinh Dã không yên tâm rời khỏi Bạch Yến Thừa quá lâu, hơi lo lắng ngó ra ngoài một cái, sau đó chỉ vào Hoa Hữu Du hung dữ nói: "Anh coi chừng tôi đó!"
Hoa Hữu Du: "?"
Túc Tinh Dã áp sát lại gật hắn, gò má xinh đẹp vì tức giận mà hơi run lên: "Anh đúng là cái đồ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, sao tiến sĩ Bạch lại có một người bạn như anh chứ, anh cứ luôn miệng nói sẽ giúp tôi theo đuổi tiến sĩ Bạch mà lại ngấm ngầm bắt tay với Tiêu Quân hẹn anh ấy đi chơi, anh là cái máy điều hòa hả, muốn lợi dụng cả hai bên luôn chứ gì?"
"..." Ông chủ Hoa tạm thời cứng họng.
Túc Tinh Dã chỉ mũi hắn cảnh cáo: "Quay về sẽ tìm anh tính sổ."
Tựa như chưa đủ hả giận, Túc Tinh Dã đi chưa đến hai bước đã quay trở lại, gần như nhảy lên đáp xuống giày thể thao trắng của ông chủ Hoa.
Hoa Hữu Du đau chân mắng nhiếc, không nhịn được cởi giày xoa ngón chân bị giẫm đau, tủi thân lẩm bẩm, "Sao người nào người nấy cũng tìm tôi trút giận vậy..."
Bữa ăn ngoài trời được trang viên chuẩn bị chu đáo nhưng các vị khách quý lại không chịu yên ổn, kẻ lục đục người xem trò vui cuối cùng cũng kết thúc.
Bốn người ăn uống no nê rồi giải tán, quay về phòng mình nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị tham gia mục giải trí tiếp theo.
Thời gian nóng nực nhất trong ngày đã qua, nhiệt độ của sơn trang Bạch Hạc bị kẹp giữa hai ngọn núi bắt đầu chuyển lạnh.
Cũng may Bạch Yến Thừa dự đoán trước được nên đã mang theo áo khoác cho cả mình lẫn Túc Tinh Dã. Anh cầm áo khoác màu nhạt đến gõ cửa phòng bên cạnh, gõ mấy tiếng cũng không ai đáp lại, Túc Tinh dã không có ở trong phòng.
Tiêu Quân đã thay quần áo đen nên trông y càng lạnh lùng vô tình hơn, xung quanh người là khí thế áp bức xuất phát từ nội tâm.
Ai cũng có thể nhìn ra bây giờ giám đốc Tiêu đang không vui.
"Giám đốc Tiêu." Bạch Yến Thừa bình tĩnh cất tiếng chào, nghe vừa lịch sự vừa hờ hững.
Tiêu Quân treo trên mặt ý cười nhạt nhòa không rõ, bước lại gần Bạch Yến Thừa thêm một chút, đến khoảng cách hai mét như bình thường vẫn không dừng lại, mãi đến khi chóp mũi tìm được mùi hương trên người Bạch Yến Thừa rồi mới đứng thẳng người lên.
Hai người gần như mũi đối mũi, mắt đối mắt, nếu như bước gần thêm một bước nữa, có lẽ Tiêu Quân sẽ cảm nhận được nhiệt độ trên da của Bạch Yến Thừa luôn không chừng.
"Có phải tên nhóc kia thích cậu không, hai cậu đang diễn trò cho ai xem thế, hay là nói cậu cũng có ý với cậu ta?" Giọng Tiêu Quân mang hơi hướm đùa giỡn và coi thường, nhưng y làm thế là để che giấu lòng ghen tỵ và tức giận.
Bạch Yến Thừa nhìn người đàn ông đứng rất gần mình, có lẽ là do không gian riêng tư bị xâm phạm, lần đầu tiên anh không nở nụ cười thương hiệu, và vào những lúc không cười, gương mặt đẹp trai của anh thường đem lại cảm giác bạc tình bạc nghĩa: "Giám đốc Tiêu, anh quản nhiều quá rồi đấy."
"Nếu không quản, các cậu sẽ leo lên đầu anh ngồi luôn còn gì."
Vừa dứt lời, Tiêu Quân đã sấn người tiến lên không báo trước, cánh tay mạnh mẽ đè bả vai Bạch Yến Thừa, ép người về sát vách tường, tròng mắt đen láy tỏa ra ý tấn công cực mạnh.
"Yến Thừa, anh thích em, lần đầu tiên anh nhìn thấy em là đã thích rồi, em đừng hành hạ anh nữa, cho anh một cơ hội được không?"
Giọng người đàn ông mập mờ tràn đầy cám dỗ, ý lấy lòng vô cùng rõ ràng, nhưng hành động thì chẳng làm người khác thích chút nào.
Bạch Yến Thừa liếc nhìn bàn tay đang đè bả vai mình, bình tĩnh nâng kính: "Giám đốc Tiêu, chi phí du lịch lần này chia đôi hay sao?"
Tiêu Quân phụt cười: "Muốn vạch rõ giới hạn với anh đến vậy à?"
"Phần của ông chủ Hoa thì cứ để cậu ta trả." Bạch Yến Thừa tự nhiên nói, "Tôi chỉ phụ trách chi phỉ của mình và Túc Tinh Dã thôi."
Nói xong lời này, đáy mắt tiến sĩ Bạch thoáng qua chút hối hận, nhớ lại lúc Túc Tinh Dã một hớp tàn sát ly rượu vang cao cấp cất hai mươi năm kia, dù anh có tán gia bại sản cũng không trả nổi.
Nhưng Tiêu Quân vốn chẳng có tâm trạng nghe anh nói, y chỉ cảm thấy người đàn ông đang nghiêm túc tính toán với mình rất sexy, bản năng chinh phục của đàn ông trong y đang thức tỉnh.
Tiêu Quân chăm chú nhìn cánh môi cong hoàn mỹ của Bạch Yến Thừa, cổ họng đột nhiên khô khốc, không tự chủ được chậm rãi tiến đến gần, xuyên qua tròng kính trơn sạch không vết trầy xước phát hiện trong mắt Bạch Yến Thừa tràn ra ánh sáng lạnh lẽo, đâm một nhát khiến sống tưng y toát mồ hôi lạnh, lực cánh tay cũng hơi thả lỏng ra.
Nhưng Tiêu Quân không lùi bước, y muốn đánh cược một lần, dù có thất bại cũng không thiệt thòi.
Ngay thời khắc mấu chốt này, có tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến phá hỏng bầu không khí.
Sắc mặt Tiêu Quân trầm xuống, sau đó nghe thấy giọng nói non mềm vang lên:
"Anh Yến Thừa."
Quả nhiên là Túc Tinh Dã.
Hình ảnh trước mắt kích thích dây thần kinh lý trí của Túc Tinh Dã, nhưng lạ thay, cậu tỏ ra bình tĩnh một cách lạ thường, giơ ngón tay đầm đìa máu lên, mặt vô tội nói: "Tay em bị thương rồi."
Bạch Yến Thừa vượt qua khỏi người Tiêu Quân, sải hai bước đến trước mặt cậu, bắt lấy ngón tay còn đang rỉ máu, cần thận xem vết thương, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hơi thở hung dữ trên người còn chưa kịp thu lại, giọng nói lạnh như băng của Bạch Yến Thừa là âm thanh mà Túc Tinh Dã chưa từng nghe qua, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt cũng là thứ mà cậu chưa từng nhìn thấy.
Túc Tinh Dã không cầm lòng nổi hơi run rẩy, giọng nói cũng run lên: "Không cẩn thận làm xước."
Bọn họ đứng trước cửa phòng, Bạch Yến Thừa thuận thế đẩy cửa phòng mình ra, choàng tay ôm vai Túc Tinh Dã lôi cậu vào trong, "Đi xử lý vết thương trước đã."
"Dạ."
Túc Tinh Dã ngoan ngoãn cất tiếng đáp lại, trước khi vào còn nhìn Tiêu Quân một cái, đối phương cũng đang nhìn cậu, khóe môi cứng đờ nhếch lên, ánh mắt dữ tợn.
Cậu cũng trả lại một ánh mắt tương tự, không chịu yếu thế.
Anh còn muốn chơi trò tổng tài bá đạo kabedon cưỡng hôn à, mẹ nó, nếu không phải ông đây đang giả vờ ngoan, chắc chắn sẽ đá cho anh một cú đoạn tử tuyệt tôn luôn cho anh xem.
Cửa phòng đóng lại, ngăn cách mọi phiền nhiễu ở bên ngoài.
Bạch Yến Thừa đi lấy ba lô của mình, tìm trong ngăn nhỏ của ba lô một chai thuốc khử trùng và bông băng.
"Vừa nãy anh ta định làm gì?" Túc Tinh Dã nhìn bóng lưng người đàn ông, dường như chẳng hề nghĩ ngợi gì mà bật thốt lên.
Bạch Yến Thừa nghe ra được ý chất vấn, cầm thuốc khử trùng đi về phía chàng trai, nhàn nhạt nói: "Cậu thấy gì thì chính là như thế."
"Trông anh ta như có bệnh vậy..." Túc Tinh Dã mắng không quá nặng lời, cúi đầu khẽ cắn môi, "Anh Yến Thừa, em... Mặc dù bình thường em không quá mạnh..." Bất chấp mối nguy sụp đổ hình tượng, Túc Tinh Dã siết chặt nắm đấm rướm máu, "Nhưng đánh anh ta thì không thành vấn đề đâu, em biết tiến sĩ Bạch là người lịch sự, sẽ không ra tay, em luôn sẵn lòng giúp anh dạy dỗ anh ta."
Bạch Yến Thừa cảm thấy Túc Tinh Dã vẫn luốn nhìn anh bằng một chiếc kính lọc, mà chiếc kính lọc này rất dày.
Anh kéo chàng trai ngồi xuống, vươn tay xoa đầu cậu một cái, nhíu mày bật cười: 'Giúp tôi một chuyện."
Túc Tinh Dã cho rằng thời khắc thể hiện của mình đến rồi, tràn trề hăng hái gật đầu: "Anh Yến Thừa nói đi!"
Không cần thiết lập bé ngoan nữa, chỉ cần Bạch Yến Thừa ra lệnh một tiếng thôi, cậu sẽ xông ra đánh Tiêu Quân ngay lập tức.
Bạch Yến Thừa híp mắt cười: "Chuyện lúc nãy tôi suýt chút nữa bị đùa bỡn ấy, không được phép nói ra, giúp anh trai giữ bí mật nhé."
Túc Tinh Dã: "..."
Hóa ra anh cũng sợ bị mất mặt à.
==
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT