Nhiều năm không gặp, công lực chọc anh tức giận của Hoắc Linh Quân đúng là không giảm một chút nào, thậm chí còn có xu hướng tăng lên. Liễu Giới Nguyên nghẹn một bụng, ngay cả mệt mỏi vì sai giờ cũng biến mất.
Anh cắn chặt răng nói với trợ lý: "Cậu xác định người này chính là Hoắc Linh Quân?"
Trợ lý thấy anh "thần thanh khí sảng*", quả nhiên xem xong đối thủ một mất một còn nghèo túng tâm tình biến tốt hơn nên nói: "Là cậu ta, nhìn nụ cười là biết chính là cậu ta."
Liễu Giới Nguyên: "Cậu quan sát cũng cẩn thận quá ta."
Cũng không trách trợ lý nhìn nụ cười là nhận ra người, lúc Hoắc Linh Quân vừa mới xuất đạo, cái thứ nhất hút fans chính là gương mặt tươi cười của cậu. Khi cậu cười rộ lên độ cong khóe miệng cực kỳ mê người, cực kỳ đặc biệt, fans khen là cậu cười lên hoa sẽ nở, tuy rằng hơi bị lố nhưng miêu tả lại rất sinh động.
Đã từng có một lần, Hoắc Linh Quân là khách quý được mời tham dự tiệc tối, lúc ấy là mùa đông vừa lúc lại có mưa tuyết, thời tiết khá lạnh. Quá trình khách quý lên sân vừa kéo dài rất nhàm chán, rất nhiều fans đều chờ không nổi, chỉ có fans của Hoắc Linh Quân là chờ tới cuối cùng chỉ để được nhìn thấy một nụ cười của Hoắc Linh Quân.
Trợ lý nhìn kính chiếu hậu cẩn thận đánh giá Liễu Giới Nguyên, nói: "Bởi vì quá xấu đó anh."
Liễu Giới Nguyên: "..."
Một lát sau khi Hoắc Linh Quân từ chối like, người phụ trách tổ truyền thông gọi điện thoại tới, "Giới Nguyên, cậu nhấn like Weibo của Hoắc Linh Quân à?"
Liễu Giới Nguyên bất đắc dĩ: "Tôi không cẩn thận nhấn thôi."
Người phụ trách nói: "Thật sao?"
Liễu Giới Nguyên: "...Là thật."
Người phụ trách nói: "Dù sao thật hay giả cũng không sao..."
Liễu Giới Nguyên nhấn mạnh: "Thật!"
"...Được rồi tôi tin cậu vậy."
"..."
Đúng là anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, bây giờ ngồi ở khách sạn thân cận cũng tốt hơn nhiều so với ngồi ở đây.
Người phụ trách nói: "Dù sao thật hay giả cũng không sao."
Liễu Giới Nguyên: "..."
"Mấy tên phóng viên paparazzi khẳng định đã phát hiện, chúng ta phải kịp xào nhiệt độ lên trước khi bọn họ dẫn đường dư luận, hot search tôi đã nghĩ kỹ rồi, "Liễu Giới Nguyên lỡ tay" cậu thấy thế nào?"
Liễu Giới Nguyên: "...Anh xem làm đi."
Không phải lỡ tay không lẽ lỡ chân à?
Người phụ trách nói: "Weibo bên này chúng ta sẽ khống bình trước, sau đó nếu không có gì ngoài ý muốn thì không còn vấn đề gì lớn nữa."
Liễu Giới Nguyên nói: "Tốt."
Cúp điện thoại không lâu sau, "Liễu Giới Nguyên lỡ tay" quả nhiên bị treo lên đầu bảng hot search, các nhà truyền thông cũng xuất động, sôi nổi nương theo nhiệt độ hot search hút lưu lượng cho chính mình. Có bên còn mang theo tên Hoắc Linh Quân thêm mắm dặm muối vặn vẹo sự thật muốn giống như trước khơi mào chiến tranh của hai bên, nếu là lúc trước thì hai bên đã sớm mắng lên nhưng hiện tại tai tiếng của Hoắc Linh Quân đã nát thành như vậy nên căn bản không có mấy fans vì cậu lên tiếng, chỉ có thể đơn phương bị fans Liễu treo lên đánh.
Mắng chửi fans Hoắc chưa đã thèm, có một số ít fans Liễu cực đoan chạy đến Weibo của Hoắc Linh Quân bình luận, trong lúc nhất thời dưới khu bình luận của Hoắc Linh Quân vọt lên tới mấy trăm cái comments, cực kỳ náo nhiệt.
Hoắc Linh Quân ôm con trai lên xe, đem Hoắc Thu Thu an trí ở ghế nhi đồng.
Tay chân Hoắc Thu Thu toàn là thịt, ăn mặc giống như trái cầu. Hoắc Linh Quân mua bộ áo liền mũ bằng vải nhung bao đến cổ chân, chẳng qua bé con thịt nhiều, gót chân không rõ ràng nên tạm thời còn không có "cổ chân", thôi thì tạm thời đem mu bàn chân và chân phân ra kêu là cổ chân đi vậy.
Không có cổ chân mang không được giày nên bé con thường hay rớt giày, lúc Hoắc Linh Quân mệt đến khó thở thì hay kêu bé là Hoắc heo heo, nhiều thịt như vậy thật giống như bé heo.
Hoắc heo heo ngồi trên ghế trẻ em, tay nhỏ giơ lên, Hoắc Linh Quân cởi mũ và áo khoát của bé ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đến hồng hồng cùng với lông mi dài còn dính sương lạnh.
"Lạnh không?"
Hoắc Thu Thu lắc đầu, bé còn đang vội vàng gặm bánh đường, tay thịt bóng nhẫy, đang gặm đến hăng say.
Hoắc Linh Quân lót khăn giấy cho bé: "Đừng cọ lên quần áo."
Bé con gật gật nhưng Hoắc Linh Quân biết chắc chắn sẽ cọ dính lên quần áo.
Aiz, thật đúng là heo con mà.
Mới vừa ngồi vào ghế điều khiển thì di động vang lên, gần đây cậu đang tìm công việc làm thầy dạy vũ đạo, đối phương thông báo cho cậu ngày mai đi phỏng vấn, Hoắc Linh Quân đồng ý. Đang chuẩn bị thêm Wechat của đối phương thì Hoắc Thu Thu đột nhiên cởi đai an toàn, nhào lên người của cậu.
"Papa!"
Hoắc Linh Quân bị phun nước miếng đầy mặt: "..."
Hoắc Thu Thu vừa qua hai tuổi, răng còn chưa mọc hết, đặc biệt có một cái răng cửa phía dưới vẫn luôn không mọc ra, rõ ràng răng nanh cũng đã mọc hết rồi, đi xem bác sĩ thì nói không có vấn đề gì. Hoắc Linh Quân thấy bé có thể ăn có thể uống cũng không thiếu canxi nên cũng dần dần yên tâm, chỉ có điều lúc bé con sốt ruột lên thì nói chuyện sẽ phun nước miếng.
Nhìn thấy trên mặt papa dính nước miếng của mình, Hoắc Thu Thu cũng cảm thấy thật ngượng ngùng, bé dùng bàn tay nhỏ đầy thịt tỉ mỉ lau khô cho Hoắc Linh Quân.
"Papa!"
Hoắc Linh Quân: "..."
Hoắc Linh Quân thở dài, xoa nước miếng trên mặt: "Con muốn nói cái gì?"
Hoắc Thu Thu nói: "Vừa rồi con nhìn thấy một người, lớn lên thật cao thật cao."
Hoắc Linh Quân cúi đầu thêm Wechat: "Cô bé cao 1m5 con cũng nói rất cao rất cao đó."
Hoắc khoai tây: "..."
"Nhưng mà..." Hoắc Thu Thu cầm bánh nỗ lực nghĩ.
Hoắc Linh Quân thêm xong Wechat, đang muốn nhắn tin cho đối phương thì đột nhiên hiện lên thông báo có người like Weibo của cậu, tin này làm cho điện thoại đã xài rất nhiều năm của Hoắc Linh Quân bị lag đứng hình.
Đối phương còn chờ cậu nhắn tin đó, Hoắc Linh Quân khó thở nghĩ, cậu dùng sức bấm bấm vài cái, một lát sau điện thoại khôi phục lại bình thường, cậu nhanh chóng nhắn tin trả lời người ta.
"Nhưng mà." Hoắc Thu Thu còn đang suy nghĩ thì Hoắc Linh Quân đã đeo lại dây an toàn cho bé, cất luôn cái bánh đường mà bé gặm không ra hình dạng gì lại rồi đem đôi tay nhỏ đầy thịt của bé lau khô, "Đừng nhưng mà nữa, ngồi cho vững."
Lúc xe khởi động Hoắc Thu Thu vẫn còn đang suy nghĩ, nhưng mà người đó rất cao rất cao, so với papa còn cao hơn nha.
Hoắc bé heo khẩn cấp khởi động sóng điện não, tìm kiếm: "Tít tít tít tít tít tít tìm kiếm người nàn (đàn) ông so với papa còn cao hơn nha."
[Xin nhập vào điều kiện tìm kiếm]
Hoắc Thu Thu cố gắng nghĩ: "Cùng bé giống nhau, trên mí mắt cũng có một nốt ruồi nha."
Hoắc Linh Quân thuê một gian nhà hai phòng ở, là khu chung cư cũ gần vùng ngoại thành. Bề ngoài nơi này nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng bên trong vẫn còn rất tốt, vì gần vùng ngoại thành nên tiền thuê nhà so với nội thành rẻ hơn nhiều lại còn có chợ bán thức ăn nên có thể mua được trái cây rau dưa vừa rẻ vừa tươi nhưng lại không có thang máy. Có điều chỉ cần lên tới tầng sáu, Hoắc Linh Quân ôm con trai coi như để rèn luyện thân thể đi.
Mới vừa bước vào cửa, bạn tốt Trần Tư Kỳ gọi điện thoại tới. Giọng điệu có chút sốt ruột: "Linh Quân, cậu có khỏe không?"
Hoắc Linh Quân không thể hiểu được: "Khá tốt mà?"
"Cậu chưa biết gì sao?"
"Biết cái gì?"
Trần Tư Kỳ nói: "Cậu phải chuẩn bị cho tốt, bây giờ trên mạng đang ồn ào dữ lắm, rất nhiều fans của Liễu Giới Nguyên chạy tới Weibo của cậu làm ầm ĩ đó, fans làm như là Thánh, thật mẹ nó quản nhiều."
"Fans Liễu Giới Nguyên làm gì tự nhiên tới chọc tôi vậy?"
"Liễu Giới Nguyên like Weibo của cậu."
"..."
Hoắc Linh Quân mở Weibo ra, quả nhiên khu bình luận đã bị luân hãm, bình luận hot toàn bộ đều bị fans Liễu chiếm lĩnh. Cậu lại nhấn vào hot search "Liễu Giới Nguyên lỡ tay", thật nhiều account marketing theo đề tài này dâng nước, phía dưới đã sớm bị fans khống bình.
"Lỡ tay mà thôi thực bình thường, vẫn nên chú ý liên hoan phim Bạc Tinh của anh tôi đi."
"Chuyện cũ năm xưa chớ nhắc lại, anh tôi chỉ lỡ tay mà thôi."
"Anh của tui vội vàng đóng phim nào có nhiều thời gian như vậy mà nhớ lại, người qua đường mau mau tan đi."
Trần Tư Kỳ nói: "Cậu đừng nhìn nữa, bình luận đều nói do lỡ tay và cũng chỉ có fans nói vậy thôi, ai mà tin chứ, cậu vừa mới mở Weibo là anh ta trùng hợp lỡ tay like cậu á? Trước giờ sao tôi lại không biết Liễu Giới Nguyên trùng hợp lỡ tay như vậy chứ."
"Bất quá khơi khơi cho nhiệt độ làm gì không cần đúng không, trước cám ơn anh ta Liễu đại ảnh đế vậy."
Trần Tư Kỳ nói một hơi xong không nghe động tĩnh gì từ Hoắc Linh Quân liền hỏi: "Cậu đang làm gì đó?"
Hoắc Linh Quân đang bận rộn: "Post video, vốn nghĩ tới hai ngày sau mới post nhưng không thể lãng phí nhiệt độ hôm nay được."
Trần Tư Kỳ: "...Xem ra không cần tôi lo lắng."
Trần Tư Kỳ có chút nghi hoặc: "Vì sao Liễu Giới Nguyên like cho cậu vậy ta?"
Hoắc Linh Quân nói: "Ai biết tại sao, bệnh tâm thần."
Trần Tư Kỳ: "..."
Quả nhiên post không lâu sau thì lượt xem liền có 10.000, chờ Hoắc Linh Quân đánh răng xong thì lượt xem đã hơn 50.000, đến lúc cậu đi ngủ thì lượt xem đã đạt tới 100.000 rồi.
Trong lúc ngủ mơ, nhìn Liễu Giới Nguyên nhấn like cho cậu, Hoắc Linh Quân không chút do dự nhấn từ chối.
Again.
Sự kiện Liễu Giới Nguyên lỡ tay qua hai ngày thì nhiệt độ cũng dần dần tan đi, chủ yếu vì bản thân Hoắc Linh Quân quá nát không có nhiệt độ, chưa kể fans Hoắc không có sức chiến đấu nên việc này cũng không ồn ào hơn nổi, nhiệt độ vì vậy mà tan mau.
Thật ra xét đến cùng cũng do Hoắc Linh Quân không có công ty, không có đoàn đội xã giao lăng xê, nếu đổi lại thành công ty trước kia thì sớm đã xào tận trời, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Tuy nhiên sau khi nháo đến như vậy, không ít fans đều biết Hoắc Linh Quân đã trở lại liền sôi nổi chạy tới chú ý, Hoắc Linh Quân từ hơn 5000 fans tăng tới hơn 30.000 fans, xem như có tiến bộ không nhỏ.
Một tuần sau, Liễu Giới Nguyên dần dần quên sự kiện lỡ tay lần này, vội vàng cùng Vương đạo bàn việc phim.
Nghe nói bộ phim này Vương đạo đã chuẩn bị hơn ba năm, tất cả các phương diện đều rất chi tiết đầy đủ. Chỉ là kịch bản này có một vài chỗ Liễu Giới Nguyên còn muốn giảng giải nên muốn gặp Vương đạo, Vương đạo liền nhanh chóng đáp ứng.
Chờ đến khi Liễu Giới Nguyên tới thì trong phòng đã ngồi đầy người, phó đạo diễn và nhà sản xuất đều tới, tất cả mọi người Liễu Giới Nguyên đều biết.
"Tới tiểu Liễu." Vương Hợp Minh cười đến vui vẻ, so với bộ dáng nghiêm túc thường ngày của ông như hai người khác nhau, giống như gặp chuyện gì vui lắm.
"Sao hôm nay Vương đạo lại vui vẻ như vậy?"
Vương Hợp Minh cười: "Đây không phải do Liễu đại ảnh đế đại giá quang lâm sao."
Từ trước đến nay Vương Hợp Minh sẽ không nói lời khách khí như thế, Liễu Giới Nguyên cười cười không hỏi thêm, ở một bên ngồi xuống.
"Thật ra bộ phim này lúc tôi học đại học thì đã có hình thức ban đầu, vốn là muốn làm thành tác phẩm tốt nghiệp nhưng lúc ấy điều kiện không có cũng không thành thục, có chút tình tiết không thể thể hiện ra được liền kéo dài thời hạn, sau lại bởi vì nhiều nguyên nhân khác mà vẫn luôn kéo tới bây giờ."
Vương Hợp Minh giải thích: "Kỹ thuật là một nguyên nhân, diễn viên cũng là một nguyên nhân khác, tôi đối với tác phẩm này tương đối đặt nặng độ tinh khiết, ở phương diện lựa chọn diễn viên thì người này cần thiết không thể thay thế."
Liễu Giới Nguyên: "Nói như vậy, trong lòng Vương đạo đã sớm chọn được người?"
"Rất sớm đã có, cậu là một người trong đó, còn một người khác vốn dĩ đã tính toán từ bỏ." Nói đến đây, Vương đạo vui vẻ ra mặt, "Bất quá ông trời có mắt, hai ngày trước tôi lại tìm được cậu ta rồi."
Nhìn dáng vẻ của Vương Hợp Minh, Liễu Giới Nguyên có chút tò mò đối phương là thần thánh phương nào.
Nhà sản xuất cũng nói: "Là ai may mắn lại được Vương đạo ưu ái như vậy thế?"
Vương Hợp Minh nói: "Nhưng mà tôi còn chưa có hỏi qua cậu ta."
Phó đạo diễn nói: "Còn cần phải nói sao, chỉ cần vừa nghe là phim của Vương đạo, nam chính là Liễu đại ảnh đế thì cho dù không có cát sê đi nữa cũng sẽ chạy tới tham diễn."
"Không bằng hôm nay mời cậu ta đến đây cùng nhau bàn một chút đi, vừa lúc Giới Nguyên cũng có mặt." Có người nói.
"Vậy được." Vương Hợp Minh suy nghĩ có thể, "Nhưng mà cậu ta có con nên khả năng không được tiện lắm, tôi gọi điện thoại hỏi một chút vậy."
Điện thoại gọi đi một lát sau mới có người nghe máy, "Alo Vương đạo."
"Tiểu Vân."
Tiểu Vân? Liễu Giới Nguyên nhất thời không nghĩ ra trong giới giải trí có người nào tên Vân có thể lọt vào mắt xanh của Vương Hợp Minh, chưa kể giọng nói sao lại quen thuộc đến thế?
"Tiểu Vân, trong tay tôi có cái kịch bản song nam chủ, trong đó có một nhân vật rất thích hợp với cậu, cậu có muốn tới thử kính không?"
Nhà sản xuất cùng với phó đạo diễn cười, theo bọn họ thì Vương Hợp Minh thật sự không cần thiết khách khí tới vậy, chỉ cần nói có nhân vật thiếu người, hỏi cậu ta có muốn tới thử không, đối phương nhất định ngàn ân vạn tạ đáp ứng ngay, không tin thì nghe thử đi.
"Ngại quá Vương đạo, tôi còn muốn ca hát nhảy múa, diễn kịch thì chờ sau này lại nói ha."
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Thu Thu nói chuyện chưa được trôi chảy, "đàn ông" sẽ nói thành "nàn ông".
Liễu đại ảnh đế là công!
END CHƯƠNG 2.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT