Trước nhà Châu, có người đàn ông đứng trầm ngâm ở đó rất lâu. Không ai chú ý tới, hai hàng lệ đang chảy dài trên gò má anh ta.
Cửa phòng khẽ mở, có người con gái đang ngủ yên trên giường.
Nghe tiếng bước chân, Châu cười:
- Chị Thảo gắt gỏng về rồi đấy à?
Người vừa đến nhẹ nhàng bước tới giường, giơ tay ra với vẻ kinh ngạc, lắc nhẹ hai cái trước mặt cô, không thốt lên lời.
Sợ mình không kìm chế nổi bản thân, anh xoay người rời đi, lát sau mang đến một bó hoa hồng xanh.
- Hoa hồng xanh? Cuối cùng cũng mua đúng loại hoa này, mày quan tâm tới sở thích của tao từ khi nào vậy? - Châu trêu ghẹo.
Cô khẽ cười, đưa tay sờ chiếc vòng cổ vẫn đeo bên người nhưng không thấy, lo lắng hỏi:
- Mày có thấy vòng cổ của tao đâu không? Trên đó có một chiếc nhẫn.. không biết rơi đâu rồi, nhưng đó là vật rất quan trọng, tao không muốn mất..
Chiếc nhẫn anh tặng cô buổi tối hôm ấy, cô vẫn còn giữ.. Anh cười chua chát, xoay người tìm kiếm trong chiếc bàn nhỏ ở đầu giường rồi đặt vào tay cô.
- Cảm ơn nhé.
Cô mân mê chiếc vòng, mỉm cười nói:
- Chiếc nhẫn ngày ấy anh ấy tặng tao, tao coi nó như bùa hộ mệnh của mình vây.. Chắc giờ anh ấy sống rất ổn, rất hạnh phúc, đã quên tao mất rồi.. Mày thấy tao giỏi không? Nếu khỏe lại, chắc tao sẽ lấn sân sang nghề diễn viên, lừa anh ấy lâu như vậy mà không bị phát hiện.. Tao vốn chẳng vui vẻ gì.. nhưng cũng không muốn để lại anh một mình sau khi tao ra đi.. Tao.. tao thực sự rất yêu anh ấy..
Tiếng sụt sịt, nức nở của cô khẽ vang lên.
Anh mím môi, chăm chú nhìn cô.
||||| Truyện đề cử:
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần |||||
- Sao nay im ắng thế? Đỡ tao lên được không? Tao đã nằm cả ngày rồi..
Anh tiến đến đỡ cô. Châu thảng thốt, mùi gỗ đàn hương quen thuộc này..
- Hải? Là anh phải không?
Cô run run đưa tay lên sờ bờ vai rộng, vuốt ve gương mặt tuấn tú ngày đêm cô mong nhớ. Hình như anh gầy đi nhiều, anh sống không ổn ư? Châu xót xa, giọt nước mắt lăn dài.
- Anh đi đi.. em không muốn làm anh khổ thêm nữa..
Hải cắn chặt môi, khó khăn lắm mới có thể kìm nén cảm xúc trong lòng:
- Dù ngày mai có chuyện gì xảy ra thì xin em đừng quên chúng ta từng có với nhau những gì.. Và anh sẽ nhớ mãi điều đó. Vậy nên đừng đuổi anh đi, được không?
Châu hết khóc rồi lại cười, cảm xúc lẫn lộn. Vui vì anh sẽ ở lại bên cô nhưng cũng thật buồn vì thời gian của cô chẳng còn lại bao nhiêu..
Cô gạt nước mắt, mỉm cười hỏi anh:
- Bây giờ em xấu lắm đúng không?
Anh vuốt nhẹ mái tóc rối của cô, nhẹ giọng nói:
- Không đâu.
Ngoại hình cô thế nào không quan trọng, xinh cũng được, xấu cũng chẳng sao. Cũng như, dù cho cô bỏ đi hay ở cạnh, trái tim anh trước sau cũng chỉ có cô, chỉ một mình cô là đủ.
Châu nắm tay anh, vuốt ve đôi tay thô ráp của anh, miệng vẫn nở nụ cười:
- Từ khi em đi, có lẽ chẳng còn ai phá đám tình trường của anh nữa nhỉ? Nhiều cô theo đuổi anh lắm đúng không?
- Anh không biết. - Hải ngồi xuống bên cạnh cô, trách mắng - Tâm trí chỉ mãi vướng vào một đứa ất ơ, lại còn dám lừa anh lâu như thế!
- Xin lỗi, xin lỗi mà. - Châu cuống quýt.
Anh nhẹ nhàng chải tóc cho cô.
- Chờ đến khi em khỏe lại, chúng ta cùng ngồi trước hiên nhà ngắm hoa tử đằng.. vậy nên hãy ở bên anh nhé?
Châu khẽ cười. Anh cũng là bác sĩ, anh phải biết rõ căn bệnh này vốn chẳng thể chữa khỏi..
- Mãi không chìa lìa! - Hải thì thầm bên tai cô.