Hải bước đi trên con đường vắng. Phố đã lên đèn, trời về khuya, xung quanh ai cũng vội vã trở về mái ấm của mình.

Thế nào mới là yêu một người?

Chỉ cần nhìn cô hạnh phúc bên người ấy là đủ rồi sao?

Anh cười chua chát.

Ngày đó, cô từng hỏi anh:

"Ba đồng một mớ tình yêu

Người ta trả giá một đồng, bán không?"

Anh chỉ cười, nhìn cô chăm chú: "Bán. Chỉ cần là em, một đồng cũng bán."

Để rồi đến giờ mới nhận ra, tình yêu quả thực không nên trả giá. Bởi ta chẳng thể biết người ta sẽ bán cho mình những gì..

Đôi khi sẽ là cả một rừng hoa.

Đôi khi chỉ là vài ngọn cỏ.

Hoặc có chăng sẽ là một trái tim vẹn nguyên, nhưng rồi cũng có khi chỉ là một tâm hồn nguội lạnh..

* * *

Ở một quán bar nào đó.

- Này, đừng uống nữa.

Đạt giật lấy ly rượu trên tay Hải, uống cạn. Anh chẳng để tâm, tiếp tục rót.

Bốp.

- Vũ Trung Hải! Mày dừng được rồi đấy! Rượu chè suốt một tuần nay, bụng mày chẳng có gì ngoài rượu! - Đạt nổi cáu. Xưa nay anh chưa từng thấy bạn thân mình mất kiểm soát đến thế.

- Tao và Châu.. chia tay rồi.

Hải lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt buồn rầu. Đạt tròn mắt kinh ngạc:.

- Hả? Tại sao? Chẳng phải mới tuần trước mày nói sẽ cầu hôn Châu mà?

- Phải.. nhưng giờ thì không cần nữa.. - Hải ngửa cổ, một hơi uống cạn.

Nhìn ông bạn đau khổ dằn vặt, Đạt cũng thấy nóng ruột, ngẫm nghĩ một lúc, anh đập vào vai Hải:

- Được rồi, đừng uống nữa! Tao có cách này.. hai tháng nữa, đúng ngày 17, tao sẽ tổ chức lễ đính hôn ở Phú Quốc, đó sẽ là cơ hội cuối cùng của mày, còn gì muốn nói thì hãy nói hết với người ta đi.

* * *

Phú Quốc, ngày 17 tháng 12 năm 2019.

Trong một bữa tiệc ổn ã ngoài trời, giọng MC liến thoắng vang lên hòa cùng không khí nhộn nhịp:

- Xin chào quý bạn và các vị, hôm nay ngày lành tháng tốt, nghe theo tiếng gọi từ vũ trụ, chúng ta đã có mặt ở đây, ngay tại lễ đính hôn này để chúc phúc cho đôi trẻ Thu Thảo và Hữu Đạt! Hãy cho họ một tràng pháo tay thật là xuất sắc đi nào!

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Giữa không khí náo nhiệt, có một cô gái mặc chiếc váy xanh navy bồng bềnh đang ngồi yên tĩnh, nghiêng đầu lắc nhẹ ly rượu trong tay. Suốt hai tháng nay, Châu luôn ủ dột, buồn bã như thế khiến Thảo rất lo lắng, cô kéo Châu đến bữa tiệc để lấy lại tinh thần, mặc kệ ai đó uể oải than thở:

- Lễ đính hôn không đi nhưng nhất định sẽ có mặt trong đám cưới của mày mà..

- Mày không còn nhiều thời gian để gặp được cậu ấy nữa. Mày biết mà? - Thảo cúi đầu nói nhỏ, giọng lạc đi vì nghẹn ngào.

Hải đứng giữa đám đông, ai cũng đến cụng ly, ép anh uống thật say. Nhưng anh chỉ mỉm cười từ chối, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô, ánh mắt phức tạp.

Tàn tiệc, Châu uống nhiều tới mức không đứng dậy nổi, Đạt phải gọi Hải tới dìu cô về phòng nghỉ dành cho khách.

* * *

Hải khẽ vuốt đôi má đang đỏ hồng lên vì men rượu, cười chua chát. Sau ngần ấy thời gian, anh lại phải dùng cách này để gặp được cô.

Từ khi chia tay, anh vẫn cố níu kéo, mong rằng cô có thể rủ lòng thương, ngoảnh đầu lại nhìn anh dù chỉ một lần.. Nhưng không, những kỉ niệm và tình cảm năm nào đã bị cô xóa sạch chỉ với một câu "xin lỗi."

Hóa ra.. hai chữ "sâu đậm" lại chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay.

Hóa ra.. bao nhiêu nhớ nhung chỉ đổi lại bấy nhiêu muộn phiền.

Hóa ra.. chúng ta chẳng cần nhau đến thế.

Bước đến bên chiếc bàn nhỏ đối diện cửa kính hướng ra ban công, anh rót một ly rượu vang, trầm ngâm dõi mắt vào bóng đêm..

* * *

Sáng hôm sau, Hải nhẹ nhàng bước vào phòng Châu.

Vừa gọi cô tỉnh dậy, anh đã cảm thấy hối hận. Trước kia Châu rất ghét bị người khác làm phiền giấc ngủ, mỗi lần như thế cô sẽ giận dỗi mất nửa ngày trời, anh phải ra sức dỗ dành cô mới vui vẻ trở lại. Anh cứ ngỡ cô sẽ cáu giận như xưa. Nhưng không, Châu vẫn còn say, cô vòng tay qua ôm chặt lấy anh, hỏi nhỏ:

- Sao dậy sớm vậy? Anh gặp ác mộng à?

Lòng anh trùng xuống. Anh cũng ôm chặt lấy cô, ghé sát vào tai thầm thì:

- Anh mơ thấy hai đứa mình chia tay.

Châu vẫn nhắm mắt, ghì chặt lấy Hải, đưa tay lên vuốt ve mái tóc anh:

- Sao có chuyện đó được? Em sẽ ở bên Huy đến khi Huy chán mới thôi..

Anh cảm thấy trái tim đang dần nguội lạnh. Châu của khi trước đều vì gắt ngủ mà nổi giận với anh, nhưng lần này cô say rồi, cô say đến mức gọi tên người khác, say đến mức ôm chặt lấy anh.

Thì ra không phải cô bản tính hay cáu giận.

Chẳng qua là cô không còn yêu anh nữa.

Đến khi tiếng đóng cửa khẽ vang lên, bao nỗi niềm chôn chặt trong tim hóa thành tiếng thở dài, cô cúi đầu khóc nức nở, để mặc nước mắt thấm ướt chiếc gối trắng: "Để được ôm anh lần nữa, em đành phải bịa ra một cái tên.."

* * *

Anh bác sĩ đồng nghiệp bước vào phòng thấy Hải đang chăm chú đọc bệnh án liền hắng giọng:

- E hèm.. không hỏi thăm xem người ta thế nào à? Châu nghỉ việc rồi, dạo này nhìn cô ấy khác quá! Mà bệnh viện Y này có gì không tốt chứ.. chẳng lẽ cô ấy xin nghỉ làm vì tìm được một bệnh viện có triển vọng hơn?

Hải vẫn không lên tiếng, mặc kệ đồng nghiệp lải nhải bên tai. Anh không muốn gặp cô, cũng không muốn ai nhắc đến cô trước mặt mình nữa..

Người từng là tất cả, giờ chỉ còn lại cái tên.

* * *

Sáu tháng sau.

Một chiều nọ, hai con người tưởng chừng như không có bất kì mối liên hệ nào bất ngờ gặp nhau ở sảnh bệnh viện Bạch Mai.

Thảo nhìn anh, cả hai đều đứng bất động, xung quanh người qua kẻ lại tấp nập.

- Có chuyện gì, cậu nói đi. - Thảo thờ ơ đưa ly nước cam lên miệng.

- Châu.. sống tốt không?

Thảo hơi khựng lại rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản, nhìn anh mỉm cười:

- Nó rất ổn, chắc giờ đang ở nhà nấu ăn cùng người ấy rồi.

- Ra vậy.. - Hải khẽ cười.

Trong khi anh đang hoảng loạn tìm lối thoát cho mình thì cô lại yên vui bên người mới..

Không phải là anh cố chấp.. anh cũng đã từng thử quên cô rất nhiều lần, tự thuyết phục bản thân đừng nên giữ lấy một trái tim phản bội, từng nghĩ đến chuyện bắt đầu một mối quan hệ mới..

Trương Ái Linh nói đúng, "khuyết điểm lớn nhất của một người không phải là lỗ mãng, ích kỉ hay bướng bỉnh, mà là cố chấp yêu một người không yêu mình."

Còn anh chỉ là kẻ ngu ngốc đứng ngoài trái tim cô, tự biến bản thân trở thành người bận rộn nhất thế gian và dùng phương thức hèn mọn ấy để ngưng nghĩ về cô.

Thấy anh lặng thinh không nói, Thảo đứng dậy ra về. Chợt một cuốn sổ rơi ra khỏi túi xách, Thảo vội vàng nhặt lên rồi chạy biến. Bằng kinh nghiệm nhiều năm, chỉ cần lướt qua, anh cũng biết đó là sổ ghi chép bệnh án.

Đến khi Thảo đã đi xa, anh quay về bệnh viện, bước đến quầy lễ tân:

- Xin chào, tôi là bác sĩ ở bệnh viện Y, hôm nay đến kiểm tra thiết bị ở bệnh viện các cô.. - Anh cúi đầu nói nhỏ - Nhân tiện.. cho hỏi cô gái tên Hoàng Thu Thảo khám bệnh gì vậy?

Y tá tìm kiếm một lát rồi lắc đầu:

- Chỉ có một người.. nhưng không phải là người bệnh mà là người giám hộ của bệnh nhân Phùng Bảo Châu. Cô ấy được chuẩn đoán mắc bệnh Parkinson khoảng một năm nay nhưng từ chối điều trị ở bệnh viện. Vì hiện giờ không đi lại được nữa nên người giám hộ vẫn thường đi lấy kết quả xét nghiệm định kỳ thay cô ấy. Ngày đó còn nói gì mà "dù gì kết cục cũng như nhau, nên dành thời gian làm việc mình muốn thì tốt hơn".. haiz thật hết nói nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play