Châu nằm dài ra bàn, mắt lơ đãng nhìn về phía lớp học dãy đối diện, miên man suy nghĩ.

Giơ bàn tay mình lên, cô hít một hơi.

Thích, không thích, thích, không thích..

Thích!

Ngón tay cuối cùng lại ứng với "Thích", xem ra số phận đã an bài Châu là "người theo đuổi".

Sau khi gặp Phương Anh, cô vẫn suy nghĩ về việc có nên từ bỏ mối tình này không, nhưng lúc này, ván đã đóng thuyền, đành thuận theo ý trời thôi!

Sau khi tâm sự với cô bạn thân, Linh bắt Châu viết thư tỏ tình, còn mình nhận trách nhiệm cao cả là đi gửi thư.

Châu cười, con nhỏ này lại dở chứng rồi!

Nhưng cô vẫn ngồi viết, chăm chú viết một bức thư xàm xí. Vốn định viết chơi thôi, nào ngờ Linh giật lấy bức thư, lao đi như tên bắn.

Châu mất ba giây ngơ ngác mới nhận ra mình cần đuổi theo kẻ cắp kia.

Tới dãy nhà D, Châu mới đuổi kịp Linh.

Lúc này đã là giờ ra về, sân trường tấp nập, nhộn nhịp.

Giữa dòng người, Châu loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đang đứng bên lan can tầng hai.

Người ấy đang chống tay lên lan can, hai bàn tay đan vào nhau, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía xa.

Linh đẩy Châu, cô mới giật mình quay đầu lại. Linh sống chết đòi gửi thư, không cản nổi cô bạn mất nết, Châu đành đồng ý. Sau khi bàn bạc, họ quyết định để bức thư ở bãi gửi xe, tránh gặp mặt trực tiếp với Hải.

Linh đặt thư ở mũ bảo hiểm của chiếc xe máy điện mang biển số 18MĐ1- 19473.

Bỗng một bàn tay chộp lấy tay Linh.

Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ Hải ra lấy xe ư? Không phải hôm nay cậu ta phải ở lại học Đội tuyển sao? Mình đã dò thông tin rất kĩ mà..

Linh thầm than thở, nhưng khi quay đầu lại chỉ thấy đôi mắt đang lườm nguýt của Châu.

Phù! Giật cả mình.

Châu chỉnh lại bức thư, đặt chiếc khẩu trang lên trên, phòng trường hợp có người nhìn thấy, rồi kéo Linh ra khỏi bãi gửi xe.

* * *

18 giờ 30 phút.

Hải lững thững ra về.

Vừa định lấy chiếc khẩu trang lên đeo, mắt cậu vô tình đập vào một thứ màu trắng được gấp gọn đặt trong mũ bảo hiểm của mình.

Cậu thờ ơ mở ra.

".. Nếu bạn đồng ý, cứ về accept facebook mình đi rồi chúng mình tính tiếp nhé."

Bức thư nhanh chóng được gấp lại, ném thẳng vào ba lô.

* * *

Châu sốt ruột lắm, không biết crush đã đọc được thư chưa, không biết mình có gửi nhầm xe không..

Thế nhưng không lâu sau điện thoại cô có thông báo.

"Vũ Trung Hải đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn."

Sướng, cuối cùng cá cũng cắn câu.

Rụt rè vẫy tay chào hỏi, sau năm phút, người thương cũng reply.

Vạn sự khởi đầu nan, hoàn hảo!

- Hello, cậu đọc được thư rồi à?

- Ừ.

- Câu còn giữ nó không?

- Còn giữ chứ.

* * *

Vậy mà thế sự khó lường, cuộc nói chuyện nhanh chóng đi vào ngõ cụt.

Người nhắn bí ý tưởng, người trả lời thì hững hờ.

Châu ném điện thoại vào góc giường, thở dài một tiếng rồi vùi mặt vào gối, ngủ thiếp đi.

* * *

Những ngày sau đó, chuyện tình của Châu vẫn chẳng mấy tiến triển.

Hải vẫn đi học, về nhà như thường lệ. Châu thì vẫn đi theo Hải như mọi khi.

Châu thật kì cục phải không nào? Đùa chút thôi, tất cả chỉ là thuận đường! Nhà Hải nằm ở khu dân cư mới, đường về nhà Châu lại phải đi qua đoạn đường đó.

* * *

Chớp mắt đã đến 29 Tết, ngày cuối cùng đến trường của năm.

Châu một tay xách balo, một tay cầm gói đồ lỉnh kỉnh toàn là đồ ăn vặt.

Cuối giờ học, Châu tranh thủ kéo Linh đi cùng, tạt vào bãi gửi xe, cẩn thận treo gói đồ vào xe Hải.

Về đến nhà, nín thở chờ đợi.

Không có tín hiệu gì.

Vốn định âm thầm gửi quà, không nhắn tin nữa, chắc chắn Hải sẽ phải nhắn tin lại cho Châu, chí ít là nói lời cảm ơn.

Nhưng nước đi này Châu tính sai rồi.

Cô thở dài, nhắn vài dòng.

- Nhận được quà chưa?

30 phút sau.

- Rồi, cảm ơn nhé. Lần sau đừng làm thế nữa, tôi chẳng có gì cho cậu.

- Cho mình trái tim của cậu là được.

- Không cho đâu.

Châu cười. Tuy crush hơi lạnh lùng nhưng cũng đáng yêu đấy chứ.

Tết đến xuân về, chim ríu rít, gió mơn mởn.

Có đôi gà bông cũng đang trò chuyện.

Mấy ngày trước, vì sợ nhắn tin Hải không trả lời, Châu chỉ biết đăng story hỏi han.

Vốn tưởng sẽ phải độc thoại một mình, nào ngờ lúc sau thấy Hải cũng đăng story.

Châu vội vàng nhờ Thảo - "đồng chí" của mình kiểm tra xem nó có đọc được story Hải mới đăng không.

Không xem được.

Vậy là Hải đăng chỉ để một mình cô xem?

Ý gì đây?

Trò chuyện vui vẻ được mấy ngày, thế mà qua ngày 11/2 - cũng là ngày sinh nhật Hải, cậu ta lại chẳng còn động tĩnh gì nữa, mọi việc lại về quỹ đạo cũ.

* * *

Hải thường đi đôi giày Vans cổ ngắn, Châu cũng có một đôi y hệt. Mấy đứa bạn thường đùa rằng cô đi giày đôi với crush.

Vậy mà sáng nay, thấy đôi 'Nike Air Force 1' chễm chệ trên đôi chân người thương, Châu chợt buồn. Đến cả "giày đôi" cũng chẳng còn, tình này thế là hết.

Về đến nhà, cô ngẫu hứng đăng một story.

"Cậu đi Vans đẹp trai hơn mà."

Chẳng biết do vô tình hay cố ý, hôm sau, "giày đôi" lại lần nữa xuất hiện.

Châu vui lắm.

Cô lại thấy Hải mang balo đi học nhưng lại không bao giờ đeo mà chỉ xách, Châu rất nóng mắt. Một người khôi ngô sáng sủa ngời ngời, đeo balo lên sẽ có bao nhiêu em gái điêu đứng? Vậy mà lại xách như thể đi chợ vậy sao?

Lại một story nữa được ra lò.

Sáng hôm sau, đứng bên cửa sổ, Châu mỉm cười quan sát Hải đi từ bãi gửi xe ra.

Ồ, cuối cùng cũng chịu đeo lên vai rồi, lại còn đeo một bên hững hờ nữa chứ, đẹp trai quá!

Mối tình chập chờn của Châu cứ thế trôi đi.

* * *

- Trời đang mưa to đấy, các em đi về cẩn thận!

Ùng, ùng.

Sấm chớp đùng đùng, Châu run rẩy không dám đi thêm nữa. Cô dừng xe, dắt lên mái hiên gần đó trú mưa.

Lúc này mới nhận ra, Hải cũng ngồi đó trú mưa từ bao giờ.

Thấy Châu ngồi yên tĩnh, Hải ngập ngừng rồi cất tiếng hỏi:

- Cậu.. có nhận ra tôi không?

- Sao cơ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play