Bầu trời bên ngoài xe đang đổ mưa rì rào, cảnh vật hai bên kiếng xe trở nên mờ ảo bởi vết nước luôn được bổ sung bởi những làn mũi tên mưa không biết mệt. Tiếng mưa lộp bộp va chạm vào thành xe nếu tâm trạng đang vui thì sẽ là một bản nhạc tự nhiên êm tai, ngược lại, nó chẳng khác nào ruồi nhặng đỉa đói, người ta chỉ muốn nó chấm dứt sự dai dẳng giằng co càng sớm càng tốt.

Lãnh Huân rất ghét cảm giác hiện tại, đây là lần thứ hai trong đời anh bị "mời" đến một chỗ xa lạ như vậy! Khi đối phương xuất hiện, anh chẳng chút khách sáo đã trút ngay sự phẫn nộ của mình ra bên ngoài: "Thì ra là anh, Dương Tầm! Mời người khác phải ăn nói đàng hoàng lịch sự đúng mực, hay là những người giàu có có vị thế trong xã hội toàn là những kẻ thất học khiếm nhã!"

Anh lúc nào cũng là một người biết cách kiềm chế cảm xúc của mình, ngoại trừ những việc đụng chạm đến "chiếc vảy ngược" của mình, giống như ngay lúc này đây! Nếu Dương Tầm không có một sự giải thích rõ ràng về chuyện này, anh không ngại thêm chút "màu sắc" cho khuôn mặt điềm tĩnh lạnh lùng ấy!

Ấn tượng không tốt từ lần đầu bị "mời" đến nhà của Đường Lạc và chịu sức ép từ gia đình cô ấy, anh phải chấp nhận rời xa cô ấy trong một năm, khi cảnh tượng ấy bị lặp lại, Lãnh Huân không nghĩ là mình có thể giữ bình tĩnh một phút giây nào!

Dương Tầm lặng nhìn Lãnh Huân một hồi, biết đối phương sắp sửa nổi cơn thịnh nộ, anh cũng chẳng thèm đôi co chấp nhất, đi thẳng vấn đề nói: "Cậu với Đường Lạc hiện giờ quan hệ thế nào?"

Lãnh Huân không ngờ câu đầu tiên lại chẳng ăn nhập gì với những suy nghĩ của anh, sau một phút ngẩn người, anh không chắc hỏi: "Chuyện của tôi và cô ấy anh quan tâm làm gì?"

Dương Tầm không đáp lời, cùi chỏ đặt lên đùi, hai bàn tay đan chặt lại để ngay trước mũi, anh nói sang một chuyện khác: "Tôi chính là cổ đông sáng lập ra SJK, cũng chính là người chọn mặt gửi vàng cho cậu đầu quân vào đó!" Đối với mọi việc, anh có thể đợi, duy chỉ có những việc liên quan đến Mạc Lam, anh ngay cả một phút giây cũng không muốn lãng phí, những lời nói ra đều ngắn gọn súc tích và luôn ở thế chủ động đàm phán, người anh nói xong ngả ra phía sau tìm kiếm một chỗ tựa lưng thoải mái.

"Anh nghĩ SJK không có tôi thì có thể có được ngày hôm nay sao?" Lãnh Huân không hề nao núng, anh biết vị thế của mình trong công ty, không bao giờ để mình rơi vào thế yếu khi đàm phán, cái nhún vai bày tỏ thái độ bất cần trước những chiêu bài của Dương Tầm.

Dương Tầm thở dài, xem ra việc diễn ra không thể nhanh chóng hiệu quả như mong đợi, anh nhìn Lãnh Huân, quyết định đem toàn bộ mọi chuyện kể lại với hắn.

Sau khi nghe Dương Tầm kể lại câu chuyện, Lãnh Huân vẫn chưa hiểu rốt cuộc là vì lý do gì, anh cau mày hỏi: "Anh vẫn chưa nói là chuyện riêng của anh có liên quan giữa việc giữa tôi và Đường Lạc?"

"Anh còn yêu Đường Lạc phải không?" Dương Tầm rất giỏi đánh bắt tâm lý của người khác, khi nhắc đến cô ấy, ánh mắt của Lãnh Huân lại lóe lên chút gì đó khác lạ so với sự thản nhiên ngày thường, có chút sinh khí, có chút bừng tỉnh và vui mừng. Tuy là câu hỏi, nhưng anh hoàn toàn nắm chắc nỗi lòng của đối phương.

"..."

Lãnh Huân không nói nên lời, anh yêu người đó da diết, còn tưởng khi xa nhau không gặp tình yêu sẽ phai nhạt dần theo năm tháng, nào ngờ khi gặp lại, tình yêu càng mãnh liệt bùng cháy. Một năm, thời gian đủ dài để quên một người, cũng đủ để tìm ai đó để khỏa lấp nỗi nhớ hoặc bắt đầu một cuộc tình mới, nhưng một năm, cũng là thời gian để anh nhìn lại trái tim mình, dù muốn dù không, nét tốt đẹp của cô ấy khiến cho anh cảm thấy nếu bỏ qua rồi, anh sẽ thật sự phải hối hận vì không thể tìm lại được một người khiến mình rung động và trân trọng đến thế!

"Anh không thắc mắc là tại sao trong một năm nay anh không điều tra được thông tin gì về Đường Lạc?" Giống như cơn nước lũ phá vỡ bờ đê từ những lỗ hở nhỏ nhất, một khi đã phát hiện ra lỗ hở ấy, Dương Tầm không dễ dàng gì mà từ bỏ tận dụng!

"Thì ra là anh đã giở trò!" Lãnh Huân bây giờ mới biết rằng tại sao mình không điều tra được thông tin gì về Đường Lạc, anh còn tưởng rằng đó là do ba mẹ cô ấy gây nên, không ngờ đằng sau đó còn có sự tiếp tay của Dương Tầm. Anh trừng mắt nhìn đối phương, đôi tay bóp chặt thành nắm đấm như muốn ăn tươi nuốt sống lấy anh ta. Cua biển tuy có lớp vỏ cứng cáp bao bọc nhưng cũng có chỗ mềm yếu nhất, Đường Lạc chính là chỗ mềm yếu ấy của anh, anh không cho phép bất kỳ ai xâm phạm đến chỗ đó!

Dương Tầm hài lòng khi anh vừa tung ra tin này, đối phương bèn nhảy cẫng lên như muốn lao vào đánh anh một trận, anh nhếch môi cười vì đã giành được thế chủ động, nói tiếp: "Nếu tôi nói tôi sẽ cung cấp thông tin của cô ấy cho anh, còn giúp anh giải quyết mối ngăn cản từ gia đình cô ấy, anh thấy sao Lãnh Huân?"

Đối với những vấn đề khác Lãnh Huân có thể bỏ qua, chỉ duy có chuyện về Đường Lạc luôn là ưu tiên hàng đầu của anh, anh không chút suy nghĩ đã vội vàng gật đầu đồng ý, miệng không quên hỏi: "Điều kiện?'

" Anh chỉ có thời gian một tháng để giành lấy trái tim của người đẹp! "Lãnh Huân nhìn vào người đàn ông đầy lấn át này, anh hơi chau mày hỏi:" Tại sao? "

" Đó là canh bạc cuộc đời của tôi với một người! Đó là điều kiện duy nhất của tôi, cũng là lời thỉnh cầu anh ra tay giúp đỡ! "Dương Tầm phải nói ra những lời này, vì anh biết chỉ có kết hợp sự thúc ép và tự nguyện của Lãnh Huân, phần thắng trong sự đánh cược lần này mới tăng lên, vì Mạc Lam, anh chấp nhận làm mọi thứ có thể!

Không phải đợi lâu, Lãnh Huân chìa tay ra trước mặt Dương Tầm gợi ý bắt tay, vẻ mỉm cười chân thành đi kèm với cái gật đầu đồng ý, anh cũng mỉm cười vui vẻ, nắm chặt lấy bàn tay của Lãnh Huân và cả hai đồng thanh nói lớn:" Hợp tác vui vẻ!"

* * *

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play