“Ý?Người bạn tốt xanh xao lạnh lẽo, không bao giờ cười của tớ đâu rồi? Rõ ràng đã hẹn gặp nhau ở đây mà…”
Bách Tử Nhân nói: “Cậu đang hình dung tôi là thi thể, hay thật sự đang đợi thi thể đấy?”
“Ê đừng có đùa như không đùa vậy chứ!” Bác sĩ áo trắng chiều cao tương tự Bách Tử Nhân chỉ khác gương mặt bầu bĩnh bổ nhào về phía anh, “Bạn tốt của tớ!”
Bách Tử Nhân: “Không có việc gì thì tôi đi đây.”
“Từ từ từ từ.” Áo trắng túm chặt Bách Tử Nhân, “Tớ khen sắc mặt cậu tự dưng tốt hơn nhiều thôi mà! Có phải cậu đã uống Thái thái khẩu phục nên mới trắng hồng không…”
Bách Tử Nhân: “Tạm biệt.”
“Thật ra tớ có việc muốn nhờ cậu.” Áo trắng đổi sang vẻ mặt đứng đắn.
Bách Tử Nhân nhìn anh.
“Tớ phải đi xem mắt rồi.” Áo khoác trắng nhích lại gần, thần bí nói.
“Lê Đại Phi, cậu đã xem mắt từ tốt nghiệp đến giờ, giả vờ ngây thơ cái nỗi gì?” Bách Tử Nhân nói.
“Thái hậu bảo lần này mà tớ mặc áo thun quần bò đi xem mắt thì sẽ từ mặt luôn.”
“Vậy thì mặc đồ trang trọng.” Bách Tử Nhân nói.
Lê Đại Phi là bạn cùng ký túc bốn năm đại học của Bách Tử Nhân, tên Lê Đại Phi, vậy mà lại có gương mặt như Lê Tiểu Phi, nức tiếng giang hồ vì từ cấp ba đến giờ gương mặt không thay đổi.
“Không có.” Lê Đại Phi nói.
“Đi mua.”
“Không có tiền.” Lê Đại Phi cây ngay không sợ chết đứng.
Bách Tử Nhân quay lưng đi thẳng.
Lê Đại Phi níu anh lại: “Quần áo xuống tầng đổ rác của cậu cũng toàn là đồ trang trọng! Cho tớ mượn thì chết hả!”
Bách Tử Nhân nói: “Vậy cho cậu mượn quần áo đi đổ rác, dép lê cho cậu mượn luôn, khỏi cảm ơn.”
Lê Đại Phi: “…”
“Khi nào xem mắt?” Đương nhiên Bách Tử Nhân sẽ không đưa dép lê cho Lê Đại Phi, “Mai tôi cho cậu mượn.”
“Tối nay.” Lê Đại Phi nói, “Thế nên không cần đợi đến mai nữa! Giờ đến nhà cậu luôn đi =3=”
Bách Tử Nhân: “…”
“Bảo thật đấy, sao da cậu lại mịn màng thế?” Lê Đại Phi ngồi lên ghế phó lái, thò tay ra định sờ, “Để tớ xem cậu có đánh má hồng hay không…”
Bách Tử Nhân nói: “Xe cậu ngồi tôi cầm lái.”
Lê Đại Phi hậm hực rút tay về: “Yêu rồi? Có bạn gái rồi? Có tình yêu cùng chơi trò chơi xấu hổ sau giờ làm việc?”
Bách Tử Nhân đáp: “Ăn uống điều độ thôi.”
Ngoại hình của Bách Tử Nhân khá ổn, nhưng anh lại nổi tiếng với vẻ mặt xầm xì hơn là đẹp trai.
Thật ra vì không bộc lộ nhiều cảm xúc, hạ đường huyết với dạ dày không khỏe nên sắc mặt mới khó coi vậy.
Sau này Bách Tử Nhân nghĩ lại, thật may hôm ấy Bảo Đậu phát tờ rơi cho anh.
Như Bảo Đậu đã nói, chỗ ngã rẽ có ông lão bán bánh bao nhân thịt bò rất ngon, nước đậu nành cũng êm dịu, chế biến cứ như không phải đang buôn bán.
… Kể ra thì khá giống với ông chủ họ Lữ.
Bách Tử Nhân nhíu mày, cảm thấy hơi lạ.
Lê Đại Phi nói: “Quán nào mà lại thu phục được một tên kén ăn như cậu?”
Bách Tử Nhân thôi nghĩ, nhớ đến dáng vẻ mỗi ngày báo thực đơn như đang dâng báu vật của Bảo Đậu, không nhịn được bật cười: “Đợi một lát cậu sẽ biết, hôm nay gọi thêm vài món.”
Lê Đại Phi đã đến rồi, vậy gọi Bảo Đậu đưa đồ ăn tới khu anh ở luôn. Với lại hôm nay là cuối tuần, có thể giữ Bảo Đậu lại ăn chung. Cậu nhóc ấy mới chỉ đưa cơm đến bệnh viện, tới giờ vẫn chưa biết chỗ anh ở.
Lê Đại Phi nhìn anh đắm đuối: “Anh yêu, em muốn ăn tôm hùm.”
“Quán đó không có thực đơn.” Bách Tử Nhân đỗ xe ngay ngắn trong gara, “Người ta mang gì mình ăn nấy.”
Lê Đại Phi: “Kiêu quá vậy!”
Bách Tử Nhân nhìn Lê Đại Phi nhảy xuống xe, thấy ghế ngồi lóe sáng nên gọi anh lại: “Tàn dư phong kiến rớt ra rồi.”
Lê Đại Phi vội nhặt tấm gương bát quái bé bằng lòng bàn tay lên: “Không phải tàn dư! Đây là báu vật gia truyền nhà tớ!”
Bách Tử Nhân buột miệng: “Lại đồ ông nội để lại?”
Lê Đại Phi cẩn thận cất gương vào túi: “Ông nội để cho tớ cái la bàn siêu cấp vô địch, cái gương bát quái oai phong này là cụ nội tớ để lại!”
“Đã là bảo vật gia truyền mà còn đút túi mang đi khắp nơi?”
“Cậu không hiểu đâu.” Lê Đại Phi nói, “Tối nay phải đi xem mắt mà, báu vật xịn như thế đương nhiên phải cho vợ tương lai xem rồi.”
Bách Tử Nhân nói: “Thế nên không thể thành vợ cậu nữa.”
Lê Đại Phi nói: “Hả?”
Bách Tử Nhân: “… Không có gì.”
*
“Hôm nay có hạt dẻ ngon nên em mang thêm món rau cải xào hạt dẻ.” Bảo Đậu giơ cái giỏ to lên nói.
Bách Tử Nhân đón lấy giỏ, thấy Bảo Đậu tung tăng đi lại rất thú vị.
“Anh có khách ạ?” Bảo Đậu hỏi.
Bách Tử Nhân gật đầu: “Cậu ta là nha sĩ, tiện khám răng cho em luôn.”
Bảo Đậu còn nhỏ, thích ăn đồ ngọt có thể hiểu được, lúc cậu bỏm bẻm nhai kẹo hai má phồng lên rất đáng yêu, nhưng tần suất ăn kẹo của Bảo Đậu khiến cho Bách Tử Nhân nghi ngờ.
Bảo Đậu nghe xong hết hồn.
Bách Tử Nhân nghiêng đầu nhìn cậu.
“Răng em khỏe lắm.” Bảo Đậu muốn lùi ra sau, “Không cần khám đâu…”
Bảo Đậu chưa đi khám răng bao giờ, nhưng các bệnh nhân nhí của Bách Tử Nhân hầu hết đều đã đi khám, ngày nào Bảo Đậu cũng chạy tới bệnh viện, sau khi xác lập quan hệ tình bạn cách mạng với đám trẻ xong, đã có không ít bạn nhỏ kể cho Bảo Đậu nghe nỗi căm hờn tới xương tủy với bệnh viện.
“Em thích bác, ghét bệnh viện.” Người được phỏng vấn A nói, “Tiêm rất đau, truyền nước, còn tiểu không kiểm soát…”
“Em bị rút máu!” Người được phỏng vấn B giơ cánh tay lên, “Cái kim tiêm dài như này này! Hu hu hu hu…”
“Ghét uống thuốc, không uống không cho đi ngủ.” Người được phỏng vấn C nghiêm túc nói, “Không có nhân quyền.”
Nhưng điều khiến mọi người phải giữ im lặng lại là nha khoa. “Đeo khẩu trang to… đôi mắt đáng sợ lắm.” Người được phỏng vấn ABCD đồng thanh: “Có khoan! Búa! Cưa! Hét chói tai! Phải thò vào trong miệng! Đau! Chảy máu! Á á á á á!” Cả đám hét lên.
Nỗi sợ được thêm mắm dặm muối rất có sức lan tỏa, chỉ cần Bách Tử Nhân nhắc tới hai chữ “nha sĩ” Bảo Đậu đã lập tức liên tưởng tới một bác sĩ khoác áo trắng ngồi trước mặt cậu, trên tay là cái cưa (?) đang lóe sáng lạnh lẽo.
“Chỉ khám qua thôi.” Bách Tử Nhân nghiền ngẫm biểu cảm của Bảo Đậu.
Bảo Đậu nói: “Ôi chao, bếp vẫn đang đun…”
Một tay Bách Tử Nhân xách giỏ, một tay nắm cổ áo Bảo Đậu, kéo cậu vào thang máy: “Nấu ăn là việc của ông chủ Lữ mà.”
Bảo Đậu nói: “Hôm nay chú ra ngoài…”
Bách Tử Nhân bấm nút thang máy: “Thế cơm hôm nay do em nấu à?”
Bảo Đậu nói: “Chú làm xong mới ra ngoài.”
Bách Tử Nhân đáp: “Thế chắc chưa đi xa đâu, gọi điện thoại cho chú ấy.”
Bảo Đậu: “…”
Bách Tử Nhân nhìn cậu: “Ở bệnh viện anh là lính canh ngục, bọn trẻ viện cớ cao siêu hơn em nhiều.”
Bảo Đậu nói: “Thế em về học thêm tranh thủ tiến bộ?”
Bách Tử Nhân cười: “Tranh thủ lần sau tiến bộ.”
Bảo Đậu hết chiêu, bị Bách Tử Nhân dẫn vào trong nhà ngồi đợi trên sô-pha, Bách Tử Nhân xách giỏ vào trong bếp.
Cậu ngó đông ngó tây, không thấy nha sĩ áo trắng mặt mày khủng bố đâu.
“Con yêu ơi!!” Tiếng hô đầy nội lực vang lên, Bách Tử Nhân đang rửa bát, khóe mắt giật nhẹ.
Bảo Đậu: “?!”
“Bạn tốt ơi!!” Tiếng kêu vẫn tiếp tục, “Hết giấy vệ sinh rồi á á á á!!”
Bách Tử Nhân: “…”
“Bảo Đậu mang giấy vào nhà vệ sinh.” Bách Tử Nhân nói, “Giấy ở tầng dưới của tủ cạnh ghế.”
Bảo Đậu lấy ra một cuộn giấy, đi theo tiếng kêu đến nhà vệ sinh.
Lê Đại Phi vẫn đang hú hét: “Nhân Nhi ới sao nhà vệ sinh lại xây cái cửa sổ to thế gió thổi lạnh hết cả mông…”
Bảo Đậu gõ nhẹ lên cửa nhà vệ sinh không đóng chặt.
Lê Đại Phi không hú nữa, nhìn cuộn giấy ló ra từ khe cửa.
“Sao Nhân Nhi lại lịch sự thế, mẹ vui quá… Ý?” Lê Đại Phi nhìn bàn tay thò vào theo cuộn giấy.
Bảo Đậu đang định giải thích mình không phải Bách Tử Nhân, tự nhiên tim nảy lên thình thịch, còn chưa hiểu chuyện gì, tay cậu bị người đằng sau cửa siết chặt.
Hết chương 05
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT