Bách Tử Nhân vẫn luôn rất thực tế – anh không lạc quan mà cho rằng với đôi mắt mờ sương sau khi được anh hôn, Bảo Đậu sẽ lại tỏ tình một lần nữa.
Ngây đơ như phỗng là phản ứng hợp lý nhất.
Bách Tử Nhân vỗ nhẹ lên má cậu: “Hiểu chưa hả?”
Bảo Đậu: “… Á?”
“Không phải tự dưng anh đối xử tốt với em.” Bách Tử Nhân nói, “Anh không nghĩ em nuông chiều cảm xúc, cũng sẽ không ghét em. Nhưng anh muốn được nhận lại.”
“Nhận lại?” Quả nhiên Bảo Đậu đã bị cuốn theo lối tư duy của Bách Tử Nhân, quên cả việc hỏi về ý nghĩa của nụ hôn vừa rồi.
“Giống như ban nãy.” Bách Tử Nhân nói, “Anh sẽ rất vui.”
Ban nãy ấy hả. Bảo Đậu chớp mắt.
Hôn môi á?
Bảo Đậu mới nghĩ đã đỏ mặt: “Chỉ có yêu nhau mới làm vậy.”
Bách Tử Nhân: “…”
Ý anh là vừa khóc hu hu vừa tỏ tình ấy.
Cơ mà Bảo Đậu hiểu nhầm cũng chẳng sao.
“Vậy mình yêu nhau đi.” Bách Tử Nhân như không có chuyện gì mà tiếp lời Bảo Đậu, “Em biết yêu không?”
Bảo Đậu thật thà đáp: “Em không biết.”
Bà ngoại sống lâu vậy rồi mà mới chỉ thấy duy nhất một con ly miêu biến thành người là cậu, ngay cả cậu cũng thấy mình kỳ quặc, vì thế ngay từ đầu cậu đã không hề có ý định yêu một con ly miêu cái hay một cô gái loài người.
Bách Tử Nhân lại thơm lên má Bảo Đậu: “Anh sẽ dạy em.”
Bảo Đậu: “?… Vâng…?”
Bảo Đậu một lần nữa cắn câu mà không hề nghi ngờ.
Thật ra cua gắt như vậy không phải là lỗi của Bảo Đậu.
Tuy Bảo Đậu không hiểu vì sao sự việc lại phát triển theo hướng cậu và Bách Tử Nhân yêu nhau, nhưng cậu cũng không có lý do gì để từ chối anh.
Bách Tử Nhân đối xử tốt với cậu → cậu ỷ lại vào Bách Tử Nhân, thậm chí muốn anh là của riêng mình → có thể suy nghĩ của cậu sẽ ảnh hưởng đến việc Bách Tử Nhân yêu đương hoặc cách anh nhìn nhận cậu → thật ra Bách Tử Nhân không tốt với cậu vô điều kiện, anh muốn hai người thành một đôi → hình như vậy cũng tốt, vì thế mọi chuyện đã được giải quyết.
Anh muốn cậu là người yêu của anh, có nghĩa là Bách Tử Nhân thích cậu… Vừa nghĩ tới đây Bảo Đậu đã rất vui.
Tuy rằng Bách Tử Nhân vẫn luôn khen cậu dễ mến, nhưng giữa khen và trực tiếp nói “thích cậu” vẫn có sự khác biệt.
Điều ấy cho thấy, Bảo Đậu và Bách Tử Nhân quấn quýt với nhau là danh chính ngôn thuận, Bách Tử Nhân chỉ có thể ăn cơm và xem ti-vi chung với cậu, cậu không vui Bách Tử Nhân sẽ không đi ăn ngoài với bác sĩ Lục.
Không chỉ có bác sĩ Lục, mà ai cũng không cho.
… Thôi được, cho Lê Đại Phi.
Các chị y tá cũng được.
… Cậu vui thì mới được.
Đuôi Bảo Đậu lại vểnh lên.
Ây dà kiểu này thì muốn quậy thế nào thì quậy, Bách Tử Nhân vẫn sẽ đối xử tốt với cậu, cậu có quyền quậy phá, Bách Tử Nhân sẽ không ghét cậu chỉ vì lý do này!
Hị hị hị hị hị.
Bảo Đậu mừng thầm sau khi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình đã chiếm hời từ Bách Tử Nhân.
Cơ mà.
Tuy Bách Tử Nhân nói sẽ dạy cậu “cách yêu”, nhưng thực tế thì sau khi nói xong câu ấy, Bách Tử Nhân và Bảo Đậu lại trở về với cuộc sống ăn cơm cùng nhau xem ti-vi cùng nhau, Bách Tử Nhân đi làm thì Bảo Đậu ở nhau lau dọn, chẳng khác gì so với ngày trước.
Chỉ trừ việc Bách Tử Nhân hiện tại bắt đầu đòi hỏi thân mật hơn, ví dụ như Bảo Đậu đã sắp quen với việc cho anh hôn môi, thơm má, ôm ôm và vuốt ve.
Ừm, ôm và vuốt ve thì từ khi mới gặp anh đã có rồi, Bảo Đậu đã quen rồi.
Mới đầu thì cậu không quen hôn, nhưng một là Bách Tử Nhân không ép buộc cậu, hai là dần dần Bảo Đậu cũng thấy cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi hôn môi rất hấp dẫn, vì thế mãi cũng thành quen.
Nhưng không chỉ có thế.
Ngày trước cậu không định tìm một con ly miêu cái thì cũng không có nghĩa cậu không hiểu gì cả.
Thanh niên trong thôn toàn líu ríu lên trấn hẹn hò, cùng nhau đi dạo cùng nhau xem phim, tối đến nắm tay nhau đi từ đầu thôn đến cuối thôn.
Dưới bóng cây nơi mà mọi người không nhìn thấy, cũng thường có mấy đứa trẻ lén nhìn người khác hôn nhau.
Thôi được, Bách Tử Nhân đã dạy cậu hôn rồi, nhưng mà cậu…
Cảm giác không khí xung quanh những đôi yêu nhau khác hẳn.
Bảo Đậu không chỉ ra được khác nhau ở đâu, nhưng cậu biết các đôi yêu nhau sẽ không giống cậu và anh ngày nào cũng ăn cơm, đi làm, xem tin tức rồi đi ngủ.
Chắc là vì Bách Tử Nhân bận quá.
Bảo Đậu chắp tay sau mông đi vài vòng quanh phòng khách, kết luận vậy.
Tình yêu nên xuất phát từ hai phía, mình cũng phải tích cực lên mới được.
Bách Tử Nhân không có thời gian dạy cậu, thế thì cậu sẽ tự học.
Hết chương 38
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT