*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bảo Đậu rất lo cho Đường Trắng.
Từ lúc chạy ào vào từ cửa sổ, tâm trạng của Đường Trắng vẫn luôn tuột dốc, Bảo Đậu rán cho nó bao nhiêu là cá cũng không dỗ được nó, mà nó cũng không muốn về nhà.
*
“Các chị ăn cái này không?” Bảo Đậu lấy ra một cái hộp trong suốt.
“Món gì thế?” Các chị y tá đang nghỉ giữa giờ quây xung quanh cậu.
“Cá rán ạ.” Bảo Đậu buồn bã đặt hộp lên bàn.
Bảo Đậu cũng thích ăn cá rán, nhất là trong lúc đang xem ti-vi.
Nhưng giờ Đường Trắng đang buồn, Bảo Đậu ăn một mình cũng không thấy ngon nữa.
Ngày nào Bảo Đậu cũng đưa cơm cho Bách Tử Nhân, thỉnh thoảng cũng sẽ rang chút lạc hoặc đậu nành cho các chị y tá ăn, lâu ngày các chị cũng không khách sáo với Bảo Đậu nữa.
Hộp cá chẳng mấy chốc đã vơi đi một nửa, các chị vừa ăn vừa than “ây dà đồ rán ngập dầu đấy tội lỗi quá” vừa ăn quên cả trời đất, nhân tiện kể cho Bảo Đậu nghe tin đồn gần đây.
“Bảo Đậu, em thân với bác sĩ Bách thế thì dạo này có phát hiện ra đầu mối gì không?” Một chị y tá ra vẻ thần bí lại gần Bảo Đậu.
Bảo Đậu: “?? Đầu mối?”
“Bác sĩ Bách có nhắc tới… bạn gái của anh ấy không?”
“Anh ấy đâu có bạn gái.” Bảo Đậu đáp ngay, thế rồi nghe được tiếng lòng sầu não của các chị.
Bảo Đậu còn từng nói chuyện với Bách Tử Nhân về chủ đề này, cảm giác khá là đau thương.
Hình như Bách Tử Nhân không hề muốn lập gia đình.
“Thế là vẫn chưa tán đổ.” Một chị y tá khác búng tay, “Tớ đã bảo rồi mà!”
Bảo Đậu: “???”
“Ngoại khoa có bác sĩ mới đến.” Một chị nói nhỏ, “Nghe bảo đang để ý anh Bách đấy.”
“Nghe bảo gì chứ, rành rành thế kia mà.”
“Nghe nói viện trưởng cũng biết rồi.”
“Lần trước còn hẹn với anh Bách đúng không?”
“Đâu ra, anh Bách từ chối rồi.”
Bảo Đậu: “A?”
“Lần trước thấy bảo hẹn bác sĩ tầng mười một đi ăn cơm với hát karaoke, rõ ràng là nhắm vào anh Bách, cơ mà anh Diêm bảo hôm đó anh Bách không đi.”
“Hình như anh Bách không đi tiệc tùng bao giờ.”
“Bọn họ không hợp nhau đâu.” Một chị nhón lấy miếng cá, “Đều là đóa hoa trên đỉnh núi…”
“Đóa hoa trên đỉnh núi?” Bảo Đậu xen lời.
Đoạn này cậu hiểu.
Hóa ra Bách Tử Nhân là đóa hoa của tầng mười một? Giống Vương Mai Lệ – hoa khôi của thôn đúng không?
“Đóa hoa trên đỉnh núi.” Một chị gật đầu chắc nịch, “Hai tháng trước mới chuyển tới viện mình, nghe nói là cháu gái viện trưởng.”
“Thấy bảo trình độ học vấn của chị ấy khủng lắm.”
“Nhìn vẻ ngoài là thấy học vấn khủng rồi.”
“Anh Bách nhìn cũng giống học sinh ưu tú.”
“Thế nên không hợp nhau đâu…”
Bảo Đậu lọc được ý chính: “Chị ấy thích Tử Nhân ạ?”
Mấy chị y tá nhìn nhau rồi cười bí hiểm.
“Em không hiểu đâu.” Y tá xoa đầu Bảo Đậu, “Bọn chị lo quá đi mất.”
“Lo ạ?” Bảo Đậu mù tịt.
Có người thích Tử Nhân, có nghĩa là Tử Nhân rất xuất sắc mà.
“Lần trước Vương Mẫu Nương… Mẹ của bác sĩ Lục đến tầng mười một rồi.” Y tá nhỏ thở dài, “Lý do là tới tìm viện trưởng… Văn phòng của viện trưởng ở toà khác mà, bác ấy đến nghiệm thu thì có.”
“Bọn chị ủng hộ anh Bách.” Các chị y tá ý nặng tình sâu, “Bảo Đậu, em phải chuyển lời lại là bọn chị ủng hộ anh Bách, anh đừng khuất phục trước cường quyền, phải dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực, nghênh đón hoàng hôn!”
*raw: 迎向夕阳
*
“Nghênh đón hoàng hôn?” Bách Tử Nhân buông chuột, quay sang nhìn Bảo Đậu.
Bảo Đậu gật đầu, cậu đã thuật lại không sót một chữ về chuyện các chị ủng hộ Bách Tử Nhân.
“Cường quyền gì cơ?” Bách Tử Nhân dở khóc dở cười, “Bọn họ tưởng tượng phong phú quá.”
“Bác sĩ Lục là ai thế ạ?” Bảo Đậu kéo ghế lại gần Bách Tử Nhân.
“Bác sĩ nữ mới đến.” Anh đáp.
“Có xinh không? Bảo Đậu hỏi.
“… Khá là nghiêm túc.” Anh cân nhắc từ ngữ.
“Rồi sao nữa?”
Bách Tử Nhân nhìn Bảo Đậu, búng một cái vào trán cậu: “Làm gì có sau đó, anh cũng mới chào hỏi cô ấy thôi.”
“Nhưng mà chị ấy muốn cưới anh.” Bảo Đậu ôm trán.
“Ai nói vậy?”
“Ai cũng nói vậy.” Bảo Đậu đáp.
Anh xoa đầu cậu: “Không có chuyện ấy đâu, đừng nghe các chị buôn chuyện linh tinh.”
“Anh không lấy vợ thật à?” Bảo Đậu lúng búng, “Sau này anh sẽ trở thành ông già cô đơn đấy.”
“Ông già cô đơn ở dưới quê đáng thương lắm. Trẻ thì không sao chứ già rồi thì không làm việc được nữa, lúc ngã bệnh trong nhà cũng chẳng có ai chăm sóc cho, gian bếp vắng người thổi lửa, hiu quạnh lắm.” Cậu nghiêm túc khuyên nhủ anh.
Bách Tử Nhân nhớ lại: “Trước khi em đến, phòng bếp nhà anh cũng trong tình trạng vắng người thổi lửa.”
Bảo Đậu ngẩn ra, yên lặng dịch lại gần người Bách Tử Nhân.
Anh nhìn cậu cúi đầu dụi vào người mình, lấy tay nâng cằm cậu lên. Không ngoài dự đoán, trong mắt Bảo Đậu toàn là “đáng thương đáng thương đáng thương quá đi mất”.
Hình như cậu hiểu nhầm rồi thì phải, anh nghĩ bụng.
Từ nhỏ anh đã không quan tâm đến ai ngoài bà ngoại, tự lập quen rồi cũng không thấy có gì bất ổn.
Nhưng Bảo Đậu hoàn toàn trái ngược với anh, cậu thích độ ấm cơ thể và cũng rất bám người. Lúc xem ti-vi không chen chúc một chỗ với Đường Trắng thì cũng là làm tổ trên đùi anh, ngay cả lúc ngủ cũng sẽ vô thức nhích lại gần anh.
Thế nên với Bảo Đậu, “một mình” hẳn là rất tội nghiệp.
Bảo Đậu ôm chặt eo Bách Tử Nhân, vỗ lưng anh an ủi: “Ngày nào em cũng nấu cơm cho anh.”
Đối với việc Bách Tử Nhân không lấy vợ, ngoài lo lắng anh sẽ không có nơi nương tựa khi về già thì Bảo Đậu còn cảm thấy… yên tâm, chỉ một chút, một chút xíu yên tâm thôi.
Nếu Bách Tử Nhân không có bà xã, vậy sau này anh già rồi chắc chắn sẽ cần một người ở bên chăm sóc.
Cũng coi như có một lý do để mình ở lại bên cạnh anh ấy nhỉ?
Từ khi bà ngoại nhặt cậu về, cậu đã quen với cảm giác có gia đình, cũng đã quen coi Bách Tử Nhân trong lời bà ngoại là một phần của gia đình.
Nhưng mà Bách Tử Nhân lại không biết đến sự tồn tại của cậu.
Bảo Đậu sợ Bách Tử Nhân biết cậu đã cướp bà ngoại của anh, vì thế không dám ra gặp Bách Tử Nhân.
Bách Tử Nhân sống trong thành phố, mỗi năm chỉ về hai lần, lần nào đến cũng vội mà đi cũng vội.
Tuổi bà ngoại đã cao, có lần bà đã nửa đùa rằng lỡ mà bà có về chầu tổ tiên thì cũng sẽ để lại nhà cho Bảo Đậu, chứ không để cho Bách Tử Nhân.
Bảo Đậu biết, đó là vì bà lo cho cậu.
Bà lo sau khi mình đi, Bảo Đậu sẽ không còn lý do để ở lại thôn, mà ly miêu bé nhỏ đã biến thành người cũng chẳng còn cách nào quay về trong núi.
Bảo Đậu vẫn luôn cảm thấy tội lỗi vì đã cướp mất bà ngoại của Bách Tử Nhân.
Vì thế khi nghe bà ngoại kể chuyện Bách Tử Nhân sống ở thành phố không chịu ăn uống mà chỉ chăm chăm làm việc, tới nỗi đau dạ dày khiến bà vô cùng lo lắng, Bảo Đậu nằm lăn qua lăn lại suốt một đêm, cuối cùng vẫn quyết định lén lút gói ghém tay nải vào thành phố.
Cậu nghĩ, dù thế nào cũng phải bù đắp cho Bách Tử Nhân.
Không những thế, Bảo Đậu còn rất tò mò, cái người tên Bách Tử Nhân hồi nhỏ khắc tên lên bàn gỗ, rất tài giỏi cũng rất có tiền đồ theo lời bà ngoại và người trong thôn sẽ có ngoại hình như thế nào.
Tuy rằng kế hoạch ban đầu là âm thầm giúp đỡ Bách Tử Nhân một cách thần bí và phóng khoáng của Bảo Đậu đã đổ bể, nhưng tấm lòng của cậu thì vẫn vẹn nguyên.
“Nếu thật sự là cả đời này anh sẽ không lấy vợ, vậy thì em sẽ nấu cơm cho cả đời.” Bảo Đậu vỗ ngực.
“Thật không?” Bách Tử Nhân nhướng mày.
“Em nói được làm được.” Bảo Đậu nghiêm túc đảm bảo.
“Vậy thì em cũng không tìm vợ à?”
Bảo Đậu lắc đầu: “Em không tìm ai hết. Em chỉ có bà ngoại và anh.”
Rốt cuộc bản thân mình là thứ gì, Bảo Đậu cũng không rõ.
Ly miêu sẽ không biết chữ, cũng sẽ không biến thành người nói chuyện.
Con người sẽ không biến thành ly miêu, cũng sẽ không biết dùng lá biến hình.
“Bảo Đậu ngốc.” Bách Tử Nhân thở dài, ôm cậu vào lòng.
Rõ ràng cậu sợ lạnh lẽo và cô đơn hơn anh nhiều, vậy mà còn hứa hẹn để an ủi anh.
Bách Tử Nhân không phải là một người cứng rắn, nhưng cũng rất khó để anh nảy sinh cảm giác tin tưởng, bất kể là với người hay với vật.
Nhưng Bảo Đậu lại cứ như từ trên trời rơi xuống, cậu luôn tìm thấy cánh cửa dẫn đến nơi mềm yếu nhất trên người anh một cách dễ dàng.
Trừ bà ngoại ra, Bảo Đậu là ngoại lệ duy nhất Bách Tử Nhân chủ động tiếp nhận mà không hề đắn đo.
“Nếu thật vậy thì cả đời này anh sẽ không kết hôn.” Bách Tử Nhân nói, “Dẫu sao cũng đã có người muốn nấu cơm cho anh cả đời rồi.”
Hết chương 35