“Nó bị cái gì vậy?” Lê Đại Phi bốc hỏa nói.

Bách Tử Nhân đẩy xe đẩy hàng: “Lối sống cần kiệm.”

Lê Đại Phi trợn mắt: “Chỉ là một cây cải thảo thôi mà?”

Bảo Đậu không hề nghe thấy lời phàn nàn của Lê Đại Phi, so sánh một lúc lâu mới chọn được một cây đẹp nhất từ trong đống cải thảo bỏ vào giỏ xe.

“Tiếp theo là thịt bò.” Bảo Đậu móc một quyển sổ nhỏ ra, “Nhưng nếu đến chợ mua thì…”

“Thôi thôi.” Lê Đại Phi ngắt lời, “Mi có biết chợ cách đây bao xa không? Dưới nhà có siêu thị thì việc gì phải khổ thế?”

Bảo Đậu bị phủ nhận như thế thì không vui, nhưng cũng không dám trừng mắt với Lê Đại Phi, chỉ đành lầm bầm đi mua thịt.

“Cậu cắt xén phần của nó dữ lắm hả?” Lê Đại Phi hỏi, “Chả khác gì lão Grandet.”

*Grandet: Lão hà tiện trong tác phẩm Eugénie Grandet của nhà văn Balzac.

Bách Tử Nhân: “Nói vớ vẩn. Tớ đưa thẻ lương cho em ấy rồi.”

Lê Đại Phi ngây ra, đánh giá Bách Tử Nhân bằng vẻ mặt quái gở.

Bách Tử Nhân coi như không thấy, đẩy xe theo Bảo Đậu.

Lê Đại Phi ngoáy tai: “Tớ có nghe nhầm không đấy?”

Bách Tử Nhân hỏi: “Nghe nhầm cái gì?”

“Đó giờ cậu luôn lạnh nhạt với tớ! Thế mà lại lén lút thân thiết với cái con tiểu yêu tinh này?” Lê Đại Phi buộc tội Bách Tử Nhân.

Vừa dứt lời, ánh mắt của người đi đường đổ dồn về đây.

Bách Tử Nhân: “…”

Lê Đại Phi cũng đã cảm nhận được ánh mắt của người vây xem quá nóng bỏng, ngại ngùng nói nhỏ: “Bách Bách bé nhỏ, cậu đưa thẻ lương thật đấy à?”

“Đừng gọi em ấy là tiểu yêu tinh.” Bách Tử Nhân nói, “Người ta còn chưa gọi cậu là đạo sĩ quèn.”

“Tớ là đệ tử đạo gia chính tông đấy nhé.” Lê Đại Phi nói, “Nhưng tình yêu đừng đánh trống lảng với tớ, chuyện thẻ lương là thế nào?”

Bách Tử Nhân bất lực: “Có phải thẻ của cậu đâu.”

Hơn nữa Bảo Đậu cũng không dám cầm, kể cả khi Bách Tử Nhân đã nói mật mã và dạy cậu cách dùng ngân hàng online, cậu vẫn kiên quyết không muốn động vào cái thẻ đó dù chỉ một lần.

“Tớ rất thất vọng!” Lê Đại Phi bày tỏ, “Chúng ta quen biết đã bao nhiêu năm, tớ vẫn tưởng tớ là người đặc biệt của cậu!”

Bách Tử Nhân: “… Tôi đã làm gì khiến cho cậu có ảo tưởng đấy?”

Lê Đại Phi: “…”

“Con người cậu bạc bẽo quá.” Lê Đại Phi oán trách, “Với ai cậu cũng giữ khoảng cách, tại sao lại để Bảo Đậu dễ dàng vượt qua ranh giới như vậy?”

Bách Tử Nhân quay sang nhìn anh: “Tôi lạnh nhạt lắm à?”

Lê Đại Phi nhún vai.

Thật ra nói Bách Tử Nhân lạnh nhạt thì không đúng hoàn toàn, bởi anh không tỏ rõ ý xua đuổi người khác hãy tránh xa nghìn dặm, nhưng chắc chắn cũng không phải là người sẽ chủ động thân thiết. Anh thường giữ một khoảng cách lịch sự nhưng không quá xa cách đối với người xung quanh.

Chỉ có Lê Đại Phi bền bỉ vô đối mới mặt dày đeo bám được Bách Tử Nhân, mấy năm nay trừ người lớn trong nhà với trẻ nhỏ ra thì cũng chỉ có Lê Đại Phi là lúc nào cũng có thể đến nhà anh chơi.

Thế nên sự xuất hiện của Bảo Đậu trong mắt Lê Đại Phi đã trở thành một ngoại lệ cực kỳ chói mắt.

Nhận nuôi A Quả là việc bình thường, thái độ của Bách Tử Nhân đối với người trưởng thành ở mức vừa phải, nhưng trước giờ anh không từ chối người già và trẻ em, thế nên nhận nuôi một một cô nhi không rõ lai lịch không phải là chuyện anh sẽ không làm.

Nhưng mà.

Bách Tử Nhân đã biết A Quả thật ra là Bảo Đậu, Bảo Đậu có đáng yêu tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không phải là một đứa trẻ.

Càng không nói nó là một con ly miêu tinh.

Cho nó ăn ngủ không điều kiện, giờ còn đưa cả thẻ lương cho nó!

Anh với Bách Tử Nhân ở chung với nhau mấy năm hồi còn đi học, sau tốt nghiệp vẫn đùm bọc lẫn nhau, thế mà giờ lại không bằng một con ly miêu!

Đã thế lại còn là một con quỷ bủn xỉn đi mua thức ăn cũng cầm cái máy tính bấm tới bấm lui!

Lê Đại Phi cảm thấy không công bằng.

Biết nấu cơm thôi mà, cùng lắm thì hơn anh cái đuôi to, có khi nào Bách Tử Nhân thích mẫu người có đuôi với tai không?

Ăn mặn thế…

Hay vì Bảo Đậu do bà ngoại nuôi lớn nên Bách Tử Nhân mới có cảm giác thân thiết rất tự nhiên với Bảo Đậu?

Cái cảm giác an toàn mà không có khoảng cách, cũng không cần phải trải qua một lần xung đột nào cũng có thể cảm nhận được từ đối phương ấy hả?

Nghĩ mãi không vẫn không phục, Lê Đại Phi nhìn Bảo Đậu đang cúi đầu mở khóa cửa, bất thình lình thò tay chọt vào phần gáy lộ ra của cậu.

“Ui da!” Bảo Đậu giật mình, buông tay cầm chìa khóa, suýt thì nhảy dựng lên.

Bách Tử Nhân đỡ lấy chìa khóa một cách chuẩn xác, tay còn lại đặt trên đầu Bảo Đậu.

Bảo Đậu: “?”

“Lộ tai rồi.” Bách Tử Nhân mở cửa.

Bảo Đậu: =□=!

Lê Đại Phi: “Đuôi có bị lộ ra không? Ta xem thử…”

“Lưu manh!” Bảo Đậu chỉ Lê Đại Phi.

Lê Đại Phi giơ tay: “Đã chạm đâu.”

Bảo Đậu ôm đầu, đợi tai ẩn đi rồi mới nói: “Anh đang quấy rối bằng lời nói!”

Lê Đại Phi: “…”

“Em nói thế có đúng không?” Thấy Lê Đại Phi bị lời nói của mình chặn họng, Bảo Đậu hớn hở vào nhà hỏi Bách Tử Nhân.

Bách Tử Nhân đáp: “Đúng. Cậu ta mà còn quấy rối nữa thì chỉ cho cậu ta nhìn lẩu, không cho ăn.”

Lê Đại Phi: “…”

“… Như thế hơi đáng thương.” Bảo Đậu khó xử nhìn Lê Đại Phi, lẩu ngon lắm đó: “Cho anh ấy một ít nước canh vậy.”

Lê Đại Phi: “…” Còn nói nữa là anh cũng thấy mình đáng thương.

Cơ mà anh đang ăn cơm nhà người ta.

Đối mặt với thịt bò, Lê Đại Phi lập tức quẳng chuyện mình bị thất sủng sang bên kia bầu trời.

“Ăn lẩu thì phải uống rượu.” Lê Đại Phi cứ rượu vào là bay, khinh bỉ tràn trề nhìn Bảo Đậu, mặt đỏ rực: “Không uống không phải đàn ông!”

Bảo Đậu nhìn lon bia, lại nhìn Bách Tử Nhân.

“Không được.” Bách Tử Nhân nói.

Dù sao thì Bảo Đậu cũng không phải người, Bách Tử Nhân không biết chất cồn sẽ ảnh hưởng thế nào tới ly miêu.

“Trông có vẻ ngon lắm.” Bảo Đậu không bỏ cuộc, “Em chỉ uống một tí tí thôi.”

Bách Tử Nhân nói: “Không được. Nó say rồi, đừng nghe nó nói linh tinh.”

Bảo Đậu: “ =□= Anh ấy say rồi?!”

Bách Tử Nhân gắp miếng thịt bò: “Tranh thủ lúc nó chưa lên cơn thì ăn nhiều vào.”

“Lên cơn?”

Bách Tử Nhân nhìn sắc mặt Lê Đại Phi: “Sắp rồi.”

Bảo Đậu: “?”

Tự dưng Lê Đại Phi đập bàn: “To gan!”

Bảo Đậu giật mình: “?!”

“Trẫm mà ngươi muốn nhìn là nhìn à?!” Lê Đại Phi lại đập bàn.

Bảo Đậu vội vàng di chuyển thức ăn trước mặt Lê Đại Phi ra chỗ khác, tránh cho anh đập đổ.

Bách Tử Nhân tiếp tục vớt thịt bò.

“Trẫm có nỗi khổ!” Lê Đại Phi đập bàn xong thì thở dài thườn thượt.

Bảo Đậu: “Hả?”

Bách Tử Nhân nói: “Đừng trả lời.”

Lê Đại Phi tức khắc kéo tay Bảo Đậu: “Ái phi, thật ra trẫm đã lừa nàng.”

Bảo Đậu: “Hả?”

“Thật ra ta không phải hoàng thượng!” Lê Đại Phi đau đớn đến tột cùng, “Trong đêm mưa mười tám năm trước, Cầm phi đã hạ sinh một nàng công chúa, chỉ tiếc khi ấy hậu cung nguy hiểm trùng trùng. Vì quá bất lực, Cầm phi đã phải gửi đứa con gái mình dứt ruột sinh ra xuất cung, lấy đứa con trai của nhũ mẫu thế chỗ cho con mình!”

“Người con gái ấy chính là nàng!” Lê Đại Phi nói, “Không giấu gì nàng, trẫm đã chán ghét cuộc sống trong cung từ lâu. Lại đây, trẫm trả lại long bào cho nàng, như thế trẫm mới có thể cùng đậu cùng bay với ảnh vệ, cùng nhau trốn chạy tới cuối đất cùng trờiiii…”

Bách Tử Nhân đặt đũa xuống: “Hoàng thượng, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi.”

“Ta không phải hoàng thượng.” Lê Đại Phi nghiêm nghị, “Tiểu Nhã, phải gọi là bố! Cơm nước xong chưa?”

Bách Tử Nhân: “…”

Lê Đại Phi quay sang nói với Bảo Đậu: “Đừng bắt chước chị con nổi loạn, ngoan, đi bưng nước rửa chân cho bố.”

“Anh không phải bố tôi.” Bảo Đậu trừng mắt.

“Bố biết ngay mà!” Lê Đại Phi lại đập bàn, “Có phải lão Vương hàng xóm không? Mười tám năm trước bị bố đá rồi ôm hận! Quyến rũ mẹ con để báo thù bố! Số tôi khổ quá hu hu…”

Bảo Đậu = =

Sao lại hát nữa rồi.

“Nước rửa chân ở trong phòng.” Bách Tử Nhân nói.

“Thật không?” Lê Đại Phi đang buồn chuyển thành vui.

“Thật đấy.” Bách Tử Nhân xốc nách anh, “Cậu vào rồi sẽ thấy.”

Bảo Đậu đi theo sau: “Anh định đi ngủ ạ?”

Bách Tử Nhân đỡ Lê Đại Phi: “Ừ, vứt… để cậu ta nằm lên giường thì sẽ không quậy nữa.”

Bảo Đậu không vui: “Anh ấy ngủ ở phòng của em à?”

Cậu không muốn ngủ với ma men đâu.

Bách Tử Nhân quẳng Lê Đại Phi xuống giường: “Mang gối sang phòng anh.”

Bảo Đậu vui ngay: “Thế em cho anh ấy mượn quần áo ngủ.”

Hết chương 32

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play