Diễn đàn Tôi yêu cục cưng.

[Chiêm chiếp bự] Hôm nay mới mua cho cục vàng bộ quần áo, vừa mặc vào cái nó đã kêu áu áu áu không chịu, phải làm gì bây giờ?

[Ngũ+thiếu gia] Hóng ảnh!

[Chiêm chiếp bự] Không có ảnh! Cục vàng lên cơn chạy toán loạn, không chụp được!

[==] Ngược đãi động vật, toi report hộ chủ thớt rồi nhé, khỏi cảm ơn.

[–] A Cường nhà tôi không như thế, đội mũ hay đi giày cho đều ngoan lắm.

[–] Cơ mà mặc xong chả thấy động đậy nữa.

[Má thằng Bảo Nhi] Khinh bỉ chủ thớt.

[Chiêm chiếp bự] Quái lạ! Mấy bác chụp ảnh dễ thương dỗ con mặc đồ kiểu gì thế?

[Đi ngang qua] Ké chủ thớt khoe tí, áo khoác mới của mi mi nhà tôi này.

[Chiêm chiếp bự] Bác trên dở hưi, chó lại gọi là mi mi.

[Bách thực] Chủ thớt, chắc bé nó không thích gu của bác đấy.

[Má thằng Bảo Nhi] Đứng coi anh đẹp giai nhiều tiền.

[==] Đứng coi +1

[Đi ngang qua] +2

[Chiêm chiếp bự] Ê ê ý ông là gì??? Nuôi ly miêu thì giỏi lắm hả? Tự dưng lại phê phán gu của tôi! Gu tôi làm sao?

[Bách thực] Lúc mua bác có hỏi ý bé nó không, có khi nó không thích màu xanh lá.

[Má thằng Bảo Nhi] …

[Ngũ+thiếu gia] Dám hỏi bác phía trên gu của ly miêu thế nào.

Bách Tử Nhân tìm trong album, tải lên một tấm ảnh.

Từ khi bí mật bại lộ hoàn toàn, lúc ở nhà Bảo Đậu cũng không giấu giếm nữa, không chỉ dùng hình dáng thật nhảy nhót khắp nơi mà còn thường xuyên rủ mèo béo nhà hàng xóm sang tụ tập. Hai cục bông nhất định phải ngồi cạnh nhau xem ti-vi trên ghế sô-pha đôi, chừa cái ghế đơn lại cho Bách Tử Nhân.

Vì thế Bách Tử Nhân không cần phải chụp lén lúc nửa đêm nữa, Bảo Đậu cũng thích chụp ảnh, bị chụp nhiều quen rồi còn có cảm giác với ống kính.

[Ngũ+thiếu gia] Vch.

Trong tấm ảnh Bách Tử Nhân tải lên là một con ly miêu đuôi bự mặc áo ngủ, ngồi trên sô-pha dán mắt vào ti-vi, giữa hai chân là cái điều khiển.

[Má thằng Bảo Nhi] Nó thành tinh rồi đấy à!

[Chiêm chiếp bự] ps?

[==] Bác ở trên kém thế, tạo dáng cả đấy.

[–] Tạo dáng +1, chú ý mà hình ti-vi kìa, bản tin thời sự đấy, mèo nhà bác thích xem thời sự không?

[Ngũ+thiếu gua] Ánh mắt nó chăm chú như xem thời sự thật ấy, Bách thực là nhiếp ảnh gia à?

[Bách thực] Bộ quần áo ngủ này ly miêu tự chọn đấy.

[Chiêm chiếp bự] Gu này thì so cái gì! Làm gì có họa tiết gì đâu!

[Má thằng Bảo Nhi] Cái này tôi tin, để Bách thực chọn chắc phải là bộ Ultraman đủ loại màu sắc.

[==] Ha ha ha ha ha ha

[–] Ha ha ha ha ha ha ha

Có ảnh bộ Ultraman đấy, chỉ tội đấy là minh chứng cho vụ chụp lén, Bách Tử Nhân đã giấu nó đi rồi.

Bách Tử Nhân lại lật tìm trong album để tìm tấm ảnh Bảo Đậu ngồi ở cửa sổ sát đất ngắm mặt trời lặn.

Hôm ấy Bách Tử Nhân vừa đi làm về thì thấy Bảo Đậu đang ngồi quay lưng về phía cửa, không biết là nhìn cái gì mà ngơ ngác, cái đuôi bông xù như đuôi cáo phe phẩy liên tục. Bách Tử Nhân thấy hay hay nên chụp lại.

… Chỉ tiếc đây là ảnh tĩnh.

Nghĩ thế anh quyết định đi tra cách tạo gif.

Bảo Đậu thò nửa cái đầu vào thì thấy Bách Tử Nhân đang nghiêm túc nhìn máy tính, lại từ từ rụt người lại.

Bách Tử Nhân ngẩng đầu: “Bảo Đậu?”

Bảo Đậu hỏi: “Anh đang bận à?”

“Anh không.” Bách Tử Nhân tắt trang web, “Em vào đi.”

Bảo Đậu chắp tay ra sau lưng bước vào phòng Bách Tử Nhân, hắng giọng: “Anh vẫn chưa ngủ à.”

Bách Tử Nhân buồn cười: “Ừ, chưa.”

Bảo Đậu bước chậm tới cạnh giường: “Hôm nay người thu tiền điện nước đến nhà.”

Bách Tử Nhân đáp: “Ừ, đầu tháng rồi.”

Bảo Đậu: “Vâng, em đã đóng tiền rồi.”

“Tiền trong thẻ không đủ hả?” Bách Tử Nhân hỏi, “Giờ anh chuyển thêm…”

“Không không.” Bảo Đậu ngăn lại, “Anh xem này.”

Bách Tử Nhân thấy Bảo Đậu lấy một quyển vở nhỏ ra.

“Em ghi lại tiền điện nước vào đây rồi.” Bảo Đậu nghiêm túc, nói: “Đây là sổ thu chi.”

Bách Tử Nhân: “…”

“… Bảo Đậu, mình đóng tiền điện nước bằng thẻ nên trong máy tính có ghi lại hết.” Bách Tử Nhân xoa đầu cậu.

Bảo Đậu giải thích: “Khác nhau mà, máy tính chỉ ghi chép tiền điện nước thôi.”

“Em muốn ghi lại tất cả các khoản thu chi trong nhà, bao gồm cả tiền điện nước.” Bảo Đậu giảng giải, “Khoản tiền lớn hay nhỏ cũng phải ghi lại, chỉ cần là tiêu tiền thì phải ghi. Như thế tới cuối tháng sẽ biết mình đã tiêu tổng cộng bao nhiêu á.”

Bách Tử Nhân: “…”

“Cái này gọi là quản lý tài sản.” Bảo Đậu học được rất nhiều từ mới thông qua ti-vi, “Sổ ghi chép rất có ích, nó giúp anh biết được đại khái phạm vi thu chi trong cuộc sống hàng ngày, từ đó lập ra kế hoạch chi tiêu hợp lý với mức lương của mình hơn…”

“Dạo gần đây em xem bản tin tài chính à?” Bách Tử Nhân hỏi, “Đừng lo, tiền đủ dùng mà.”

Bách Tử Nhân dở khóc dở cười, thế này là tại anh bủn xỉn quá hay do Bảo Đậu nghĩ nhiều vậy?

“Tình hình gần đây tệ lắm.” Bảo Đậu mở to mắt, “Đã vậy giá cả lại ngày càng leo thang, tuy rằng anh có cái bát sắt, nhưng mà…”

Cái bát sắt… Bách Tử Nhân bất lực.

*bát cơm sắt: thu nhập ổn định.

“Nhưng em cũng nghe nói bệnh viện với chính phủ giống nhau, có nhiều mặt tối lắm.” Bảo Đậu nói nhỏ lại, “Công việc của anh có suôn sẻ không? Có bị ai bắt nạt không?”

“Nếu anh bị lãnh đạo thất đức nào chèn ép rồi thì đừng giấu nhé.” Bảo Đậu dặn anh.

Bách Tử Nhân: “…

Hay là ngoài thời sự ra Bảo Đậu còn thích xem các chương trình về xã hội và pháp luật?

“Công việc của anh suôn sẻ lắm.” Bách Tử Nhân thấy dáng vẻ thần bí của Bảo Đậu thì cười chết mất, cũng bắt chước cậu thì thầm, “Cũng không có ai chèn ép anh cả.”

“Thật không?” Bảo Đậu nói nhỏ hơn nữa, “Anh đừng giữ trong lòng, có chuyện gì mọi người cùng nghĩ cách.”

Bách Tử Nhân nhìn cậu, không nhịn được phì cười.

Bảo Đậu: “…”

Chủ đề nghiêm túc thế cơ mà, sao Bách Tử Nhân lại bật cười?

Bách Tử Nhân mở ngăn kéo, lấy một tấm thẻ đưa cho Bảo Đậu.

Bảo Đậu: “???”

Bách Tử Nhân: “Lại đây.”

Bảo Đậu kéo ghế lại gần Bách Tử Nhân.

Bách Tử Nhân đăng nhập tài khoản ngân hàng.

“Đây là thẻ lương của anh.” Bách Tử Nhân giải thích, “Nếu em muốn quản lý tài sản thì anh đưa thẻ cho em. Em nhìn đi…”

Bảo Đậu: “Không không không không không!”

Bảo Đậu bật xa ba bước.

Cậu nhìn thẻ trong tay, lại nhìn màn hình máy tính, bỗng nhiên ném thẻ lại vào tay Bách Tử Nhân như bị đốt đuôi rồi nhảy giật lùi ra sau liền mấy bước.

“Bảo Đậu?” Bách Tử Nhân nhắc nhở, “Lùi nữa là ra khỏi phòng đấy.”

Bảo Đậu vẫn tiếp tục lùi: “Em không cầm nhiều tiền thế đâu… nhỡ đánh rơi… biết giấu đi đâu…”

Ly miêu sốc tới độ nói không thành câu.

Bách Tử Nhân nhìn Bảo Đậu hoang mang chạy ra khỏi phòng, đang định gọi thì thấy Bảo Đậu quay lại với dáng đi cùng tay cùng chân, nói lí nhí: “Để em tính lại, tính lại…”

Thế rồi cầm theo sổ thu chi chạy mất hút.

Hết chương 30

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play