Vào đêm, Kinh Chập một mình ngồi ở mép giường trong thượng phòng của trạm dịch, biểu tình hoảng hốt mà hồi tưởng chuyện mới vừa rồi.
Mới vừa rồi quận chúa thập phần lo lắng kéo nàng ta đến mép giường, hỏi nàng ta khi bị thương trước đây có bị đập đầu hay không, chuyện này nàng tất nhiên dám khẳng định là không có.
Sau đó vị Quân Y kia tiến vào bắt mạch cho nàng ta, quận chúa hỏi Quân Y, nếu như nàng ta không bị thương, có khả năng nào vẫn bị mất trí nhớ hay không?
Quân Y nói có một loại khả năng, đó là nàng ta lúc ấy bị thương đến gân cốt, lúc sau mới dùng quá nhiều thuốc giảm đau, thuốc thì có ba phần độc, nên bị để lại di chứng.
...... Phải không? Chẳng lẽ nàng ta thật sự uống thuốc uống đến thần chí không rõ, thiếu hụt một ít ký ức? Nhưng ngoại trừ chuyện của quận chúa cùng Thẩm Thiếu tướng quân, rõ ràng mấy chuyện khác nàng ta đều nhớ rõ rành mạch.
Quận chúa nói tư tình của ngài ấy cùng Thẩm Thiếu tướng quân chỉ có một mình tỳ nữ bên người là nàng ta biết được, đây đúng là chuyện rối càng thêm rối, bí mật chỉ có một mình nàng ta biết được, xong lại bảo nàng ta đã quên mất, vậy chả phải không người đối chứng?
'Cách' một tiếng, cửa phòng mở ra, Cốc Vũ hầu hạ Khương Trĩ Y tắm gội xong, đỡ nàng từ phòng tắm đi ra.
Kinh Chập vội vàng từ ghế đẩu đứng dậy, hổ thẹn vạn phần: "Quận chúa, hôm nay nô tỳ ở chỗ này giống như làm khách vậy, cũng không hầu hạ được ngài......"
Khương Trĩ Y xua tay: "Có Cốc Vũ mà, ngươi cũng đừng vội, không nghe Lý Quân Y nói sao, ngươi có thể bị di chứng đó, an tâm nghỉ ngơi đi."
"Quận chúa, vị Lý Quân Y này thật sự y thuật cao siêu sao, sẽ không khám sai chứ?"
"Tất nhiên, lúc ta bị thương chân, hắn chỉ bằng cách bắt mạch liền kết luận trong cơ thể ta bị ứ máu, còn nhìn ra được mấy ngày trước ta từng uống rượu, là y sư đáng tin cậy nhất từ trước tới giờ."
Thật sự như thế? Trong đầu Kinh Chập loạn thành một đoàn, cùng Cốc Vũ đỡ Khương Trĩ Y nằm lên giường, đắp chăn cho nàng xong, khi dịch góc chăn lại hỏi: "Vậy ngoại trừ nô tỳ ra, còn có ai biết được chuyện quá khứ của ngài cùng Thẩm Thiếu tướng quân không?"
Thấy nàng ta thực sự khó có thể tiếp nhận chuyện chính mình bị mất trí nhớ, Khương Trĩ Y ngẫm lại cũng hiểu, rốt cuộc làm người mà, cái gì đều có khả năng hoài nghi, nhưng thứ có thể tin tưởng không nghi ngờ, chính là ký ức của mình.
"Không chỉ mỗi ngươi, cữu mẫu cũng biết, ngươi không nhớ rõ đó thôi, năm đó cữu mẫu vì phá hư chuyện của ta cùng A Sách ca ca, đúng là bỏ vốn gốc. Khi đó ta cùng A Sách ca ca dùng chim truyền tin, bồ câu đưa thư đã bị cữu mẫu phái người bắn chết, bảo gã sai vặt làm chân chạy, cầm tín vật truyền tin cho A Sách ca ca, gã sai vặt lại theo lệnh cữu mẫu, ôm cả tín vật lẫn tiền bạc chạy mất, còn có một lần, ta ngồi xe ngựa đi gặp A Sách ca ca, mới ra khỏi phủ, vừa giẫm lên ghế lên kiệu, ghế liền sụp, chân cũng trật luôn......"
Khương Trĩ Y một bên vừa nhớ lại, vừa nói ra từng câu. Kinh Chập mới đầu còn mê mang đến dần dần sáng hơn một chút: "Quận chúa, nô tỳ hình như có chút ấn tượng đối với những việc này......"
"Phải không? Ngươi xem ngươi đi, ta vừa nói, ngươi liền có ấn tượng."
Kinh Chập mở to mắt, khẩn trương mà nuốt xuống: "Quận chúa, có phải phu nhân, có phải phu nhân còn từng lén sai người giấu đồ mới của ngài ở Y Tứ phòng, còn đổi hộp lễ vật Thẩm Thiếu tướng quân đưa cho ngài thành hộp có nửa con chuột chết......"
Ánh mắt Khương Trĩ Y sáng lên, kinh hỉ nói: "Ngươi đều nhớ ra rồi sao?"
Kinh Chập choáng váng một trận, nhìn thẳng cặp mắt vô cùng chắc chắn của Khương Trĩ Y.
Đúng, nàng ta nhớ rồi, nàng ta căn bản chưa từng quên, những việc này, đều là nội dung cái chuyện xưa trong quyển thoại bản mà quận chúa xem qua bốn tháng trước......
"Quận chúa, nô tỳ, muốn suy nghĩ việc này......"
"Nghĩ không ra cũng không sao, ta cùng A Sách ca ca hiện giờ đã tu thành chính quả, mấy chuyện vặt vãnh đã qua đó đều không quan trọng, sớm nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai còn phải lên đường."
Kinh Chập gật đầu lui ra, đi đến gian ngoài, ngơ ngẩn đứng đó một lúc lâu, dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống ——
Bốn tháng trước, quận chúa vì phá giải cái bùa chú cổ ác độc của phu nhân, nằm trong noãn các lặp đi lặp lại lật xem cuốn thoại bản《 Y Y truyện 》kia, sự tích và công danh của nam chính trong đó rất tương tự Thẩm Thiếu tướng quân, mà thân thế nữ chính lại vô cùng giống quận chúa.
Sau khi bùa chú bị giải, quận chúa được một thuật sĩ giang hồ nhắc nhở, đi Thái Thanh Quan làm lễ tạ thần, nửa đường thì nằm ngủ trong xe ngựa, bừng tỉnh lại liền hô một tiếng "A Sách ca ca", như là mơ thấy mình thành Y Y trong thoại bản.
Sau đó bị sơn tặc tấn công bất ngờ, trong lúc đánh nhau, xe ngựa vỡ thành từng mảnh, đầu quận chúa bất hạnh đụng phải vách xe......
Kinh Chập bỗng dưng đứng lên đi về hướng trong phòng. Lúc này liền gặp phải Cốc Vũ từ bên trong ra tới, giơ ngón tay nhìn nàng ta ra dấu im lặng.
Cốc Vũ: "Kinh Chập tỷ tỷ, quận chúa gần đây lên đường quá mệt mỏi, dính gối liền ngủ rồi."
Kinh Chập từ xa xa nhìn gương mặt Khương Trĩ Y ngủ say, lo lắng mà nhăn mày lại.
Hôm sau trời tờ mờ sáng, trong phòng bỗng nhiên truyền ra một âm thanh nức nở khe khẽ.
Kinh Chập cả đêm không ngủ, nghe thấy động tĩnh liền cuống quít đi vào, đi đến mép giường vừa nhìn, lại thấy Khương Trĩ Y nhắm chặt hai mắt vẫn chưa tỉnh dậy, hình như là đang khóc trong mộng.
Kinh Chập vội vàng cúi người xuống, vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai Khương Trĩ Y: "Quận chúa, quận chúa?"
Khương Trĩ Y nhíu lại mày, chậm rãi mở đôi mắt mông lung đẫm lệ, khi thấy người rõ trước mắt, liền khóc lóc kêu nàng ta: "Kinh Chập ——"
Nước mắm Khương Trĩ Y chợt dừng lại, nấc nghẹn, chần chờ quay đầu nhìn nhìn khắp nơi: "...... Ta chỉ đang nằm mơ?"
"Dạ, quận chúa đừng sợ, không có người xấu nào......" Kinh Chập dịch khăn đi lau mặt cho nàng.
"Ta không phải mơ thấy người xấu......" Nước mắt Khương Trĩ Y còn treo trên hàng mi dài, giống như vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại từ cảm giác khổ sở trong mộng, "Ta mơ thấy, mơ thấy những gì ngươi nói đều là thật, ta cùng A Sách ca ca căn bản là không có tư tình gì, hắn không thích ta thì thôi đi, hắn còn lấy con dế ra doạ ta sợ...... Đây đã là lần thứ hai ta thấy cái mộng này......"
Động tác lau nước mắt của Kinh Chập chợt ngừng lại, ánh mắt hơi lóe, thu khăn lại, ngồi ở mép giường hít sâu một hơi: "Quận chúa, ngài có nghĩ tới hay không, sở dĩ ngài lại thấy cái mộng này, là bởi vì những chuyện này đều thật sự đã xảy ra, kỳ thật ngài cùng Thẩm Thiếu tướng quân......"
"Làm sao vậy?" Một giọng nam đột nhiên vang lên ở sau người, Nguyên Sách bước qua ngạch cửa đi đến.
Khương Trĩ Y nghe tiếng quay đầu lại, lập tức bò lên từ trên giường, giang hai cánh tay về phía Nguyên Sách: "A Sách ca ca ——"
Nguyên Sách đi lên trước, đẩy Kinh Chập ra, ôm Khương Trĩ Y vào trong lòng ngực, ánh mắt sâu thẳm nhìn quét qua, nhìn về phía Kinh Chập đang theo bản năng đứng dậy thối lui ra sau.
Bất quá chỉ một ánh mắt, nhưng lại tựa như bị một thanh kiếm sắc nhắm ngay ngực, Kinh Chập nháy mắt lông tóc dựng đứng, sởn tóc gáy mà ngẩn ra tại chỗ.
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, ánh mắt này lại nhẹ nhàng dời đi, rũ xuống, ôn nhu mà nhìn về phía người trên giường: "Lại thấy ác mộng?"
Khương Trĩ Y ôm eo Nguyên Sách, bĩu môi, gật gật đầu.
"Vì sao ta cứ thấy giấc mộng này?"
"Lần trước hầu gia phản đối chúng ta đính hôn, nàng sợ việc hôn nhân không thành, cho nên miên man suy nghĩ, lần này ——" Nguyên Sách ngó Kinh Chập, "Tỳ nữ của nàng cứ ở bên tai hồ ngôn loạn ngữ, nàng ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, có cái gì kỳ quái đâu?"
"Cho nên cũng chỉ là mộng, không phải thật, đúng không?"
"Đương nhiên."
Kinh Chập nhìn chằm chằm Nguyên Sách, tay giấu ở trong tay áo nắm chặt thành quyền.
Cái tên Thẩm Nguyên Sách này căn bản cái gì cũng biết, cái gì cũng biết, nhưng lại lừa gạt quận chúa như vậy, lừa được việc hôn sự này còn không đủ, còn lừa quận chúa ngàn dặm xa xôi lặn lội đến biên quan......
Nguyên Sách cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, hỏi nàng: "Thấy giấc mộng này, có phải rất khổ sở hay không?"
Khương Trĩ Y hít hít mũi: "Còn phải nói sao?"
"Vậy nàng —— có thích ta hiện tại hay không? Có thích ở bên ta như hiện tại hay không?"
"Đương nhiên thích...... Bằng không ta theo chàng tới Hà Tây làm cái gì?"
Nguyên Sách mắt nhìn Kinh Chập, trong miệng tiếp tục cùng Khương Trĩ Y nói: "Nếu vui vẻ như vậy, không cần suy nghĩ những chuyện làm nàng khổ sở."
Ánh mắt Kinh Chập chợt lóe.
"Đi xuống đi." Nguyên Sách hất cằm về phía Kinh Chập.
Khương Trĩ Y nâng mắt lên, nhìn về phía Kinh Chập đang do dự: "Không có việc gì, ta cùng A Sách ca ca trò chuyện là được rồi, ngươi không cần lo lắng."
Cố gắng đứng tại chỗ một lát, Kinh Chập gật đầu lui xuống.
Trong phòng chỉ còn hai người, Nguyên Sách trầm mặc một lát, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: "Khương Trĩ Y, nàng nói, phụ thân nàng chọn Hoàng bá bá của nàng, không chọn nàng, mẫu thân nàng chọn phụ thân nàng, cũng không chọn nàng —— kỳ thật, ta cũng từng không được ai lựa chọn."
Khương Trĩ Y lấy làm lạ, ngẩng đầu lên: "Hở?"
Nguyên Sách cúi đầu, nhìn thẳng đôi mắt nàng: "Nàng đã chọn ta một lần, ta sẽ đối xử tốt với nàng."
"Ta không phải đã tuyển chọn chàng rồi sao?"
"Ta nói là sau này."
"Là ta thấy ác mộng hay là chàng thấy ác mộng, sao không phải chàng an ủi ta, còn phải là ta an ủi ngược lại chàng vậy?" Khương Trĩ Y nhíu nhíu mày, "Yên tâm, một trăm năm nữa, về sau cũng chỉ chọn chàng, vĩnh viễn đều chọn chàng!"
"Được."
Nguyên Sách ôm người một lát, bảo Cốc Vũ tới hầu hạ Khương Trĩ Y rửa mặt chải đầu xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Mới vừa một chân bước ra cửa phòng, trước mặt liền có ánh đao chợt lóe lên, một thanh chủy thủ xông thẳng vào mặt.
Nguyên Sách ngưỡng người về sau, xoay người tránh đi lưỡi đao, thuận thế một chân đá vào cửa phòng sau lưng.
Kinh Chập cắn chặt hàm răng, chuỷ thủ trong tay lại lần nữa hung hăng đâm tới. Đôi tay Nguyên Sách chắp ở sau người, nghiêng thân tránh tiếp.
Kinh Chập ngoan cố tiếp tục tiến công, Nguyên Sách một đường triệt thoái về sau, một đường né tránh, đôi tay trước sau vẫn để ở sau người.
Dù vậy, cũng không mảy may làm bị thương đến hắn.
Không biết đâm ra đến đao thứ mấy, Kinh Chập thở phì phò không còn sức lực, cầm mũi đao chỉ vào hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn thẳng hắn: "Ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì đối với quận chúa!"
Nguyên Sách nhìn mũi đao trước mắt, mí mắt hơi híp lại: "Một tỳ nữ nho nhỏ như ngươi, có thể tồn tại từ Trường An đi đến Hà Tây, giờ phút này còn có thể cầm đao chỉ vào ta —— ngươi cho rằng, ta có cái rắp tâm gì với nàng ấy?"
Tay Kinh Chập nắm chủy thủ khẽ run lên.
Nguyên Sách nâng hai đầu ngón tay lên, miết lưỡi đao, đẩy chủy thủ đi xa: "Ta cho rằng điều ta vừa mới nói đã đủ rõ ràng, nàng ấy muốn một giấc mộng đẹp, ta theo nàng ấy xây giấc mộng này, mọi người đều vui vẻ, hà tất một hai phải đánh thức nàng ấy?"
Hai mắt Kinh Chập thất thần mà chớp chớp mắt, chậm chạp không có động tác tiếp.
Kẽo kẹt một tiếng, từ đằng xa, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Kinh Chập lập tức thu chủy thủ lại, giấu ở sau lưng, xoay người sang chỗ khác, nhìn phía Khương Trĩ Y đang thò đầu ra cửa phòng.
Khương Trĩ Y cười vẫy vẫy tay về phía hai người: "Ta chuẩn bị xong rồi, khởi hành đi!"
Kinh Chập yên lặng đứng tại chỗ, mắt thấy Nguyên Sách tiến lên nắm lấy tay Khương Trĩ Y, kéo nàng đi về hướng ngoài trạm dịch, trong ánh mắt Kinh Chập hiện ra do dự.
*
Hành trình vốn còn lại hai ngày, còn một trạm dịch nữa phải đặt chân, nhưng có lẽ là do Kinh Chập đã đến, cũng làm thay đổi lữ đồ này, nên xe ngựa ngày đêm lên đường, lập tức chạy thẳng về hướng về phía thành Cô Tang.
Khương Trĩ Y lần đầu tiên nghỉ đêm trong xe ngựa, tuy có hai tỳ nữ thân cận ở bên, nhưng vẫn mãi chưa ngủ được, tới gần hừng đông mới buồn ngủ đến chống chọi không nổi, rốt cuộc đã ngủ say.
Lúc đoàn người vào thành là vào canh giờ mở cổng buổi sáng, đường phố bên ngoài xe ngựa chỉ toàn tiếng người qua lại ồn ào, thế nhưng vẫn không đánh thức được nàng.
Chờ Khương Trĩ Y mơ mơ màng màng cảm giác mình rơi vào đệm chăn mềm mại, liền mở mắt ra, thấy một cái giá giường hoa cúc vạn phần quen thuộc, trước mắt là màn lụa vàng kim phất động, đỉnh đầu là rường cột chạm trổ phúc hải.
"Ủa?" Khương Trĩ Y kinh nghi chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Sách ngồi ở bên giường, "Ta lại nằm mộng rồi này, ta vậy mà mơ thấy mình đột nhiên về Trường An?"
"Nàng nhìn kỹ lại xem, nơi này không phải Trường An, là Cô Tang." Nguyên Sách hướng một bên hất hất cằm.
Khương Trĩ Y nhìn lại bên ngoài giường, mới phát hiện bày biện bố trí trong phòng tuy không quá khác biệt với tẩm gian trong Dao Quang Các của nàng, nhưng kết cấu nóc nhà cùng hình dạng nhà ở thì không giống, cảnh trí ngoài cửa sổ cũng không giống.
Nguyên Sách: "Từ lúc nàng đáp ứng lại đây đã bắt đầu cải tạo, mới có hai tháng nên chỉ được bao nhiêu, nàng còn muốn thêm cái gì, ngày sau chậm rãi thêm vào."
Khương Trĩ Y ngồi dậy, nhìn chung quanh nhà ở một vòng, mới phát hiện trong phòng còn tạo một cái cối xay nước nhỏ, lúc luân chuyển là lúc thêm hơi ẩm, miễn cho nàng bị khô nứt da. Nàng cũng quên mất, khi nào nàng đã từng nói qua chuyện này với hắn.
Còn có cách đó không xa, trên bàn dài còn có một cái tủ trang trí, bày váy áo cùng trang sức theo phong cách Tây Vực, cho dù là ánh mắt đã quen nhìn trân bảo của thế gian như nàng, cũng thấy đây ắt hẳn là thượng phẩm không tầm thường.
Trên bàn trang điểm còn đặt rất nhiều chai lọ vại bình, có một ít là phấn mặt mà nàng quen dùng, hương cao hương lộ, còn có ít thứ nàng không quá quen thuộc, hẳn là danh phẩm địa phương của thành Cô Tang.
Hoá ra lúc tháng giêng bận rộn việc đính hôn, hắn thường xuyên lắc lư trong tẩm gian của nàng ở Dao Quang Các, đều là vì chuẩn bị những thứ này.
Ánh mắt Khương Trĩ Y kinh ngạc: "Đủ rồi đủ rồi...... Sính lễ chàng đã đưa đến không ít, ta sợ chàng còn tiếp tục tiêu tiền bạc nữa, thì chắc ăn bữa nay tính bữa mai quá."
"......" Còn may, hắn bán của cải lấy tiền, còn thêm chút gia sản phụ thân cùng huynh trưởng lưu lại, miễn cưỡng chắp vá.
Khương Trĩ Y đột nhiên nhớ tới cái gì: "Từ từ, chỗ này là Thẩm phủ ở thành Cô Tang sao? Ta đã vào thành?"
Nguyên Sách gật đầu.
"Không phải đã nói là sẽ dẫn ta đi dạo thành Cô Tang sao? Ta vào thành cả một đường đều ngủ mất sao?"
"Tới cũng tới rồi, tương lai còn dài." Nguyên Sách kéo chăn, đẩy nàng nằm trở về, "Tối hôm qua cả đêm không ngủ, ngủ một giấc trước đi, ta vừa trở về cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, buổi tối lại dẫn nàng đi ra ngoài."
Khương Trĩ Y vừa lòng gật gật đầu, cơn buồn ngủ mới vừa đánh mất một ít đã đánh úp lại, không bao lâu liền ngủ đi.
Kinh Chập ngồi ở mép giường, nhìn Khương Trĩ Y giờ phút này đi vào giấc mộng, mặt cũng mỉm cười, khó xử thở dài.
*
Đèn lồng rực rỡ treo lên, đầu đường cuối ngõ thành Cô Tang đông như trẩy hội, mấy ngọn đèn dầu lại chiếu sáng toàn bộ đường cái, ban đêm cứ như ban ngày.
Tiếng náo nhiệt sênh ca hết đợt này đến đợt khác, giữa dòng người nam nữ già trẻ, thỉnh thoáng có mấy người mặc y phục Tây Vực qua qua lại lại, ven đường có mấy quán nhỏ rao hàng cùng mỹ thực, ảo thuật, xiếc, trước mỗi sạp đều chen đầy người, phóng tầm mắt nhìn lại, không ít những đồ mới lạ.
Trên mấy tầng lầu ven đường, những vũ cơ mặc y phục lộ bụng lách cách nhảy điệu Hồ Toàn Vũ, cả nam lẫn nữ trẻ tuổi dựa vào lan can, đối rượu hát ca.
"Kinh Chập tỷ tỷ, không thể tưởng được thành Cô Tang lại cô náo nhiệt phồn hoa như thế này, chợ đêm ở đây một chút cũng không thua Trường An!" Cốc Vũ kinh ngạc cảm thán đi trên đường, vừa quay đầu, thấy bộ dáng Kinh Chập tâm sự nặng nề, "Kinh Chập tỷ tỷ đi nhiều nên mệt sao?"
Kinh Chập lắc đầu, mắt nhìn phía trước.
Phía trước cách đó không xa, Khương Trĩ Y một thân váy đỏ thêu chỉ vàng, thắt mấy bím tóc nhỏ xinh xinh, trên trán đeo bội thúy điền, cổ là một chuỗi ngọc bích màu xanh, bên hông còn có hạt châu đỏ được thả lúc lắc trong mớ tua rua, sắc thái cả người rực rỡ đủ màu, nhưng hài hoà làm nhan sắc nàng càng tươi sáng minh diễm, giống một con bướm tiên bay vào thế gian.
Nguyên Sách kế bên hiếm khi lại mặc màu sáng, áo bào cổ lật màu trắng ánh trăng thêu chỉ bạc, eo đeo dây lưng chạm ngọc, mái tóc đen của hắn buộc thúc lên cao, đuôi tóc xoã xuống giữa lưng, cùng Khương Trĩ Y thật xứng đôi đến như một đôi thần tiên quyến lữ.
Kinh Chập từ nhỏ đi theo quận chúa, là người hiểu biết nàng nhất, hai ngày này nàng ta quan sát thật kỹ, phát hiện quận chúa khi ở trước mặt Thẩm Nguyên Sách, phảng phất như trở về lúc còn nhỏ khi trong nhà chưa xảy ra chuyện, vô ưu vô lự đến giống như một hài tử, muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, muốn tức giận liền tức giận.
Nàng ta đã thật nhiều năm chưa từng thấy một quận chúa hỉ nộ ai nhạc đều đặt hết lên mặt như hiện tại.
Cái mộng đẹp này, có phải thật sự không nên bị đánh vỡ hay không?
"Mỗi một sạp ta đều muốn nhìn một chút, thì đi như thế nào cho hết nhỉ, thành Cô Tang này thật giống như toà thành không ngủ ấy, có thể đi dạo suốt một đêm!" Khương Trĩ Y kéo khuỷu tay Nguyên Sách, trong tiếng ồn ào xung quanh, không thể không lớn tiếng nói chuyện với hắn, "Lúc trước chàng có từng dạo qua nơi này, biết nơi nà thú vị nhất không?"
Nguyên Sách lắc đầu: "Ta cũng là lần đầu tiên quang minh chính đại đi ở nơi này."
"Lần đầu tiên?" Khương Trĩ Y kinh ngạc một chớp mắt, "À, ba năm qua chàng đều đi đánh giặc, hẳn là cũng không có cơ hội......"
Là mười chín năm qua đều không có cơ hội.
Trong lòng Nguyên Sách thầm đáp lời nàng, vừa chú ý mọi nơi, vừa ngẫu nhiên kéo nàng một phen lúc đám đông chợt chen lấn.
Khương Trĩ Y đưa mắt xem náo nhiệt khắp nơi, một đường đi đi dừng dừng, đi đến một gian sạp bán đồ chơi đan bằng cỏ, rất có hứng thú mà dừng chân lại, nhìn về phía con thỏ trong tay chủ quán đang bện: "Dùng cỏ mà cũng có thể bện ra được con thỏ tinh xảo như vậy? Ta muốn cái này!"
Bà bà chủ quán vẫn không ngừng tay lại, nhưng ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói vài câu tiếng địa phương mà Khương Trĩ Y nghe không hiểu.
Nguyên Sách giải thích: "Bà nói sắp bện xong rồi, bảo nàng chờ một chút."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, ngồi xổm xuống, đưa mắt xem mấy con vật được đan bằng cỏ khác trên gian hàng. Nguyên Sách cũng ngồi xổm xuống theo nàng.
Bên cạnh có hai hai đồng chừng sáu bảy tuổi đang chơi trên mặt đất, thoạt nhìn hình như là tôn tử của bà chủ quán.
Hai đứa nhỏ đầu chạm vào đầu, trên tay cầm một cọng cỏ mỏng, đang chọc chọc cái gì đó trên mặt đất, kịch liệt đến không biết có phải đang đấu cái gì.
Khương Trĩ Y thấy không rõ đồ vật, quay đầu hỏi Nguyên Sách: "Bọn nhỏ đang chơi cái gì?"
"Bọn nón đang đấu......"
Nguyên Sách nói đến một nửa, nhớ tới cái gì, thần sắc biến đổi, vừa muốn kéo Khương Trĩ Y đi——
Một con dế tình cờ bám vào cọng cỏ, vô ý liền bị đứa nhỏ hất tung lên, vèo một cái, liền bám lên trên váy áo của Khương Trĩ Y.
Khương Trĩ Y ngơ ngác cúi đầu, nhìn chằm chằm cái con dế thân hình đen thui, râu dài quơ quơ dữ tợn, cặp chân gai móc vào trên váy nàng, ngay cả một tiếng kêu lên sợ hãi cũng đã quên.
Nháy mắt tiếp theo, Nguyên Sách kéo người một phen.
Khương Trĩ Y bị kéo đi, trước mắt lại dường như chỉ còn hình ảnh con dế kia.
Tương tự tình cảnh này, ký ức làm người buồn nôn giống như lầu các liền đổ ập xuống, đâm vào trong đầu, dạ dày Khương Trĩ Y bỗng nhiên quay cuồng một trận, cơn buồn nôn xông thẳng lên cổ họng, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT