Khương Trĩ Y nhỏ giọng thì thào xong, chậm rãi buông vạt áo hắn ra, lại chột dạ lén liếc hắn, thở nhẹ ra một hơi rồi hấp tấp quay đầu đi.

Một cơn nóng bừng đến muộn liền giống như sóng triều hung mãnh dâng lên, gương mặt bị nóng đến đỏ lên hừng hực, không chỉ nóng, trong thân thể còn kích động lên một cảm giác bí bách rất kỳ lạ, làm người đột nhiên rất muốn đi ra ngoài hóng gió.

Khương Trĩ Y thở ra từng hơi thở vô cùng nhẹ nhàng, cố gắng thoát khỏi cảm giác kỳ quái này, nhưng khi thấy dường như chung quanh an tĩnh đến phảng phất chỉ có một mình nàng, liền lặng lẽ hơi nghiêng đầu lại, đưa mắt liếc qua ——

Nguyên Sách còn vẫn duy trì tư thế cúi người không hề nhúc nhích, tay chống ở mép giường nắm chặt nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm rèm sa sau lưng nàng, phảng phất như muốn dùng ánh mắt xẻo thủng nó một lỗ vậy.

Đột nhiên, trong chậu lửa than phát ra một tiếng nổ 'bụp' một phát, bình thường chả có gì nhưng lúc này lại như tiếng sấm sét đánh vào đỉnh đầu, Nguyên Sách bỗng nhiên đứng lên, lắc mình một cái lùi nhanh về phía sau.

Chỉ bước hai bước, người đã lui ra cách giường nàng hơn một trượng.

Túi gấm của Bảo Gia a tỷ rõ ràng nói trên đầu chữ Sắc có một cây đao, trên đầu chữ Nhẫn cũng có một cây đao, không có một nam tử bình thường nào có thể đồng thời khiêng được cả hai thanh đao, chỉ cần nàng hôn lên, hắn khẳng định sẽ hôn trở về.

Khương Trĩ Y nâng mắt lên, thấy biểu tình hắn hãy còn ở trong mộng, không biết hắn đang nhìn chằm chằm chỗ nào của nàng, liền do dự chống khuỷu tay ngồi dậy, hơi bĩu bĩu môi.

Lông mi của Nguyên Sách cũng động đậy theo cử động môi dưới của nàng, lại lui về sau thêm một bước, vừa xoay người bước nhanh ra hướng bên ngoài. Mới vừa xốc màn trướng lên một phen, chính gặp phải Cốc Vũ múc nước trở về.

"Thẩm Thiếu tướng quân muốn đi đâu vậy nhỉ, nhanh như vậy mà đã bôi thuốc cho quận chúa xong rồi sao?" Cốc Vũ lẩm bẩm nghi hoặc lại nhìn về hướng bên trong.

"...... À chưa, còn chưa có bôi thuốc đâu!" Khương Trĩ Y đáp lời Cốc Vũ, nhưng âm thanh lại hướng về phía bóng dáng sắp chạy trối chết kia.

"Nô tỳ cũng không biết bôi thuốc trị thương......" Cốc Vũ nói với theo bóng dáng Nguyên Sách đang dường như muốn phủi tay chạy lấy người, sau đó quay đầu chặc lưỡi, "Ai da, quận chúa cũng thật đáng thương, Thẩm Thiếu tướng quân lần này bỏ đi, chỉ sợ......"

Nguyên Sách nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, thở ra một hơi thật dài, liền xoay người đi trở về trong trướng.

Khương Trĩ Y nhìn Cốc Vũ chớp mắt hai cái tán thưởng, ánh mắt lại dính lên người Nguyên Sách, cong cong môi vừa muốn mở miệng, lại thấy lần này hắn đổi thành đưa lưng về phí nàng, ngồi xuống cuối giường xong, liền thành thạo vặn ra lọ thuốc ra.

Lòng bàn tay với những vết chai mỏng xoa xoa thuốc mỡ lên hai tay, sau đó bôi trên chỗ sưng ở mắt cá chân, nhẹ nhàng xoa xoa quanh vết thương.

Hắn ra tay cực nhanh, giống có chút không kiên nhẫn, nhưng khi thực sự chạm vào mắt cá chân của nàng lại rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm đau nàng.

Làn da non mịn bị mấy vết chai trên tay hắn cọ qua, Khương Trĩ Y nhịn không được rụt rụt chân.

Động tác Nguyên Sách chợt dừng lại, quay đầu nhìn một cái.

"Chịu đựng." Nguyên Sách nhíu mày, nắm chân nàng kéo trở về, tiếp tục bôi thuốc.

Khương Trĩ Y nhìn về phía bóng dáng hắn khẽ hừ một tiếng, thấp giọng nói thầm: "Được lợi còn khoe mẽ......"

Nguyên Sách tất nhiên nghe không hiểu, với tay lấy một cuộn vải mịn: "Băng kỹ lại cho nàng, rồi phái người hộ tống nàng trở về."

Khương Trĩ Y muốn làm trái ý hắn, nhưng vừa mới há miệng liền bình tĩnh lại.

Săn thú đích xác quá mức nguy hiểm, nàng sợ nàng thật sự không chịu nổi, lại nói chân đều đã như vậy, nếu như hắn đi ra ngoài săn thú, nàng lại không có sức để làm gì, ở mãi trong một nơi như thế này cũng sợ hãi.

Khương Trĩ Y: "Cũng được đi, vậy việc hôm nay ——"

Mới vừa rồi trên đường hồi doanh, nàng vốn định đem cái tờ giấy giả mạo chữ viết của hắn cho hắn xem, nhưng tìm mãi cũng không có, nhớ lại một chút, lúc đầu là nàng nắm tờ giấy đó trong tay, cho nên khi rơi vào hố săn thú hố có lẽ nó cũng bị bay xuống, bị đối phương nhặt đi tiêu hủy rồi không chừng.

Tờ giấy không còn, mũi tên trong trướng cũng không thấy đâu, cái thuốc mê đánh cho Cốc Vũ mê choáng rất có thể là độc gây mê dùng để bôi lên mũi tên khi săn thú, phòng ngừa trường hợp bị dã thú hung mãnh tấn công, mỗi doanh trướng đều có trang bị, cũng không thể chỉ ra được cái gì.

Nghĩ đến đối phương nếu đã dám hạ độc thủ với một quận chúa như nàng, ắt hẳn là tính sẵn để không lưu lại chứng cứ, còn nhận định rằng nàng không thể nào công khai chuyện mình cùng A Sách ca ca lén lút qua lại, cho nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Ai làm, lòng ta hiểu rõ." Nguyên Sách đáp.

Tuy nói không nghĩ cũng biết ai có hiềm nghi lớn nhất, nhưng việc này hiển nhiên đều không phải là hành vi của một người, nhất định còn có đồng lõa, hơn nữa, không giống như đám tiểu công tử lần trước bị Nguyên Sách đánh gãy chân, mấy công tử thế gia học trong thư viện này đều là đích trưởng tử, tương lai sẽ kế thừa tước vị trong nhà, nếu không có chứng cứ mà tùy ý động thủ, dễ dàng chọc phải phiền toái.

"Không cần chứng cứ." Nguyên Sách đứng dậy, chùi chùi mấy vệt thuốc mỡ còn sót lại trong lòng bàn tay một chút, "Nói với bên ngoài là hôm nay bị trượt chân rơi xuống hố, chuyện còn lại không cần nàng nhọc lòng, về phủ ngủ một giấc đi ——"

Khương Trĩ Y nhìn phía khoé miệng hắn hơi nhếch lên, đột nhiên cảm thấy trong doanh trướng kín như thế này, lại vô cớ nổi lên một cơn gió lạnh.

Nguyên Sách: "Khi tỉnh lại, mọi chuyện đều kết thúc."

Bãi săn thú cách doanh trại của Huyền Sách Quân không xa, Khương Trĩ Y được mấy binh lính Huyền Sách Quân hộ tống trở về thành, hồi phủ xong, tác dụng của thuốc mỡ dần dần biến mất, mắt cá chân lại bắt đầu ẩn ẩn làm đau.

Nàng chịu đau không nổi, cũng không rảnh lo suy nghĩ xem Nguyên Sách rốt cuộc muốn làm cái gì, liền thỉnh nữ thái y đến xem vết thương, xác nhận cũng không còn bị thương chỗ nào khác, liền uống một chén thuốc an thần cho quên đau rồi khép mắt lại, dặn dò Cốc Vũ nếu có tin tức gì thì phải lập tức đánh thức nàng.

Một giấc này ngủ đến sâu, có lẽ là do hôm nay có quá nhiều biến đổi bất ngờ, Khương Trĩ Y lại nằm mộng hết cái này đến cái khác, càng lún càng sâu, làm thế nào cũng tỉnh không nổi, vẫn luôn ngủ đến đêm dài, mới mơ hồ bị tiếng nói chuyện xì xào thức.

Nàng mệt mỏi mở mắt ra, tầm mắt từ mông lung đến dần dần rõ ràng, thấy bên cạnh tẩm gian có hai tỳ nữ đưa lưng về phía nàng, đầu chạm đầu đang nhỏ giọng tranh chấp cái gì.

"Ồn ào cái gì ——" Khương Trĩ Y hữu khí vô lực hỏi một câu.

Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn cả kinh im miệng, quay đầu lại.

"Quận chúa tỉnh rồi," ánh mắt Tiểu Mãn hơi sáng lên, tới đến hầu hạ, "Chân ngài có còn đau không?"

"Có thể không đau sao......" Khương Trĩ Y thoáng nhúc nhích chân mình, "Hai ngươi mới vừa mới tranh cái gì vậy?"

Tiểu Tiểu nhìn Cốc Vũ bên cạnh, Cốc Vũ lại đưa mắt nhìn về phía chén thuốc đang còn được hâm nóng trên bếp lò nhỏ: "À, chính là vừa vặn tới giờ nên uống thuốc rồi, nhưng thấy ngài ngủ say quá, chúng nô tì mới bàn nhau xem có nên đánh thức ngài hay không."

"Vậy hai ngươi liền không nghĩ tới hai ngươi đứng đây 'bàn' như vậy, còn không phải ồn ào làm ta tỉnh?" Khương Trĩ Y liếc liếc hai người.

Hai người sờ sờ mũi, tiến lên hầu hạ nàng súc miệng uống thuốc.

Khương Trĩ Y được đỡ ngồi dậy, suy nghĩ rút ra khỏi giấc mộng, nhớ tới chuyện mình canh cánh trong lòng trước khi ngủ, lập tức hỏi: "Bên bãi săn thú bên kia có tin tức gì không?"

Khương Trĩ Y nhìn nhìn hai người đáp "không có" dứt khoát như chém đinh chặt sắt, nhíu nhíu mày, nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài cửa: "Hiện tại giờ nào rồi?"

"Giờ Dậu."

"Giờ Tuất."

Khương Trĩ Y: "?"

Thần sắc hai người căng thẳng, liếc nhau.

Khương Trĩ Y: "Mới vừa còn rất ăn ý lắm mà, cái này là sao?"

Tiểu Mãn: "...... Không phải đã nói trước, rằng sẽ nói sớm một canh giờ sao?"

Cốc Vũ: "Đó là lúc chúng ta thương lượng, hiện tại đã trễ hơn một canh giờ rồi, phải là sớm hai canh giờ mới đúng chứ!"

Khương Trĩ Y: "Hai ngươi khinh ta bị điếc, hay là bị ngốc vậy?"

"Quận chúa thứ tội, bọn nô tỳ không phải cố ý giấu ngài......"

"Rốt cuộc là giờ nào?"

"Đã là giờ Hợi, quận chúa."

"Còn giấu ta cái gì?" Khương Trĩ Y xụ mặt, nghiêm giọng lên.

Cốc Vũ khẩn trương nuốt nuốt nước miếng: "Bọn nô tỳ được tin tức, nói là buổi chiều nay trong bãi săn thú, một đám công tử thế gia ngươi truy ta đuổi không ai nhường ai, vì giành nhau con mồi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chung tiểu bá gia không cẩn thận bắn mũi tên vào ngựa của Trác tiểu hầu gia, con ngựa kia bị đau bỏ chạy như điên, Trác tiểu hầu gia ở trên lưng ngựa bị nó ném xuống nửa người, đầu đụng phải cục đá ven đường, liền bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Khi cả đoàn y quan đuổi đến nơi thì cũng đã là buổi tối, người thì được cứu tỉnh, nhưng Trác tiểu hầu gia lại giống như thành...thành ngốc tử, không nhận ra ai cả, cũng nghe không hiểu lời nói, chỉ liên tiếp ê ê a a mà khóc nháo, tưởng tượng thôi cũng rất đáng sợ......"

Khương Trĩ Y sởn tóc gáy mà rùng mình một cái.

Trác tiểu hầu gia, hẳn là nói nhi tử của Tuyên Đức hầu, Trác Khoan. Tuyên Đức hầu khi còn trẻ dưới gối vẫn mãi không có con, nghe đồn là có cái bệnh kín gì đó. Sau này điều trị được, tới khi lão niên mới rốt cuộc có được nhi tử này. Tuổi già có con mọn, lại là huyết mạch duy nhất, có thể nói là yêu con như mạng.

Một mũi tên của Chung Bá Dũng lại biến Trác Khoan thành bộ dáng như vậy, nếu trị liệu không tốt, Tuyên Đức Hầu chỉ sợ là không để yên cho Chung Bá Dũng, à không, là không để yên cho cả Chung gia.

Chung Bá Dũng, Trác Khoan, chẳng lẽ là ——

Khương Trĩ Y còn chưa kịp chải vuốt suy nghĩ trong đầu, lại thấy có điểm không đúng: "Không phải, nếu nói vậy thì đây cũng là chuyện của Chung gia cùng Trác gia, vì sao hai ngươi phải giấu ta?"

Hai người cúi đầu xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Dạ, là bởi vì nghe nói, khi Trác tiểu hầu gia còn bị treo trên lưng ngựa, vốn là sắp cả người lẫn ngựa lao xuống vực sâu, ngay cả tánh mạng cũng đều khó giữ được, nhưng may mà có Thẩm Thiếu tướng quân kịp thời đuổi tới kéo ngựa lại, nhưng Thẩm Thiếu tướng quân lại vì kiềm chế con ngựa kia mà bị lôi đi một đoạn thật dài ở trên đường,...... Nghe nói thương thế lúc đó của thiếu tướng quân còn đáng sợ hơn cả Trác tiểu hầu gia, cả người đều là máu......"

Sắc mặt Khương Trĩ Y trắng nhợt, một hơi thở nghẹn lại trong ngực, rồi giống như sáng nay khi mới rơi xuống hố săn thú, trước mắt bỗng tối đen lại.

"Quận chúa!" Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn cuống quít nhào lên.

Cùng lúc đó, cửa sổ phía sau vừa mở ra liền đóng lại, một thân ảnh màu đen quen thuộc đã nhảy vào ——

"Khoan hẵng ngất."

Cả người Khương Trĩ Y đều sắp ngã lại trên giường, được Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn một trái một phải đỡ lấy, giương mắt nhìn thấy người tới, liền từ trạng thái sắp ngất mạnh mẽ tỉnh táo lại, trong lồng ngực lại thông thoáng một hồi, hít sâu vào một hơi thật dài.

Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn đồng thời cả kinh, kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn thấy người đáng lý ra nên dưỡng thương trên giường đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đi một bước vào bên trong.

"Thuật lại tin tức thì cứ thuật, không cần nói đến sinh động như thế." Nguyên Sách lạnh mắt ngó hai tỳ nữ, "Đi xuống đi."

Hai người do dự nhìn về phía Khương Trĩ Y: "Nhưng mà quận chúa có khỏe không?"

Khương Trĩ Y ngơ ngác đánh giá người trước mắt cũng không có thiếu tay thiếu chân gì, áp xuống kinh sợ, nâng tay lên phất phất với hai tỳ nữ: "Ta không sao."

Hai người lưu luyến mỗi bước mà rời đi.

Nguyên Sách chậm rãi ngồi xuống bên thành giường của nàng, thoáng hoạt động cánh tay.

Khương Trĩ Y vội cúi đầu nhìn người hắn: "Bị thương chỗ nào vậy? Bị thương sao lại còn đến đây?"

"Sao lại còn đến đây?" Nguyên Sách quay đầu lại liếc nàng một cái, "Đến chậm một bước nàng liền hôn mê rồi, được lợi còn khoe mẽ."

"......"

"Vậy chàng bị thương chỗ nào? Ta nhìn xem." Khương Trĩ Y cúi đầu lục lục cổ tay áo hắn.

"Không phải chỗ này." Nguyên Sách thở dài, biết đã đến thì tất nhiên trong trốn được màn này, liền đứng dậy dứt khoát kéo cổ áo tay phải ra.

Từ khuỷu tay trở lên đều bị cuốn lại trong một lớp vải mịn, tuy không thể nhìn thấy vết thương cụ thể qua lớp băng bó, nhưng ngẫm lại lần trước khi hắn bị thương nhẹ còn căn bản lười xử lý, hiện tại băng bó đến kín mít như thế, cách lớp vải mịn còn nghe được mùi máu thoang thoảng, khẳng định là bị thương vô cùng nặng rồi.

Khương Trĩ Y đỏ mắt kéo tay hắn qua xem xem, muốn chạm vào lại không dám đi chạm vào, trong giọng nói còn xen lẫn tiếng hơi nức nở: "Chàng quản chuyện chết sống của người ta làm cái gì...... Khuỷu tay là chỗ quan trọng như vậy, còn là tay phải nữa, nếu có vấn đề gì, thì làm sao dùng trường thương được nữa!"

"Nàng còn nghĩ được như vậy, Tuyên Đức Hầu tất nhiên cũng sẽ nghĩ vậy." Nguyên Sách cười.

Khương Trĩ Y ngừng tiếng nức nở, ngẩng đầu lên.

"Con mồi hôm nay vốn là Chung Bá Dũng tranh cùng ta, cho dù mũi tên kia là do Chung Bá Dũng bắn ra, Tuyên Đức Hầu khó tránh khỏi sẽ chia đầu mâu cho ta một nửa, nhưng nếu ta vì cứu con của hắn mà thành người bị hại, đầu mâu của Tuyên Đức Hầu chỉ biết nhắm ngay Chung gia, muốn mượn đao giết người, đao tất nhiên phải đủ sắc bén, đủ chuẩn."

Cho nên nàng đã không đoán sai, người hôm nay hạ độc thủ với nàng, ngoại trừ Chung Bá Dũng, người còn lại chính là Trác Khoan.

Như vậy, cái gọi là Chung Bá Dũng "không cẩn thận" bắn trúng ngựa của Trác Khoan, chỉ sợ cũng không phải là do không cẩn thận, thậm chí chuyện đầu Trác Khoan va phải cục đá, có lẽ cũng không phải trùng hợp......

Khương Trĩ Y sửng sốt một lát mới phản ứng lại: "Cho dù có như vậy, chàng cũng không thể lấy mạng mình đi cược được!"

Nhìn người trước mắt bị thương còn đang cười cười, Khương Trĩ Y giận sôi máu, nàng thấy hắn đúng là người điên mà! Lúc trước ở trên chiến trường lấy thân làm mồi đi dụ địch, hiện tại trả thù người ta cũng không tiếc thương tổn chính mình!

Khương Trĩ Y không còn muốn hỏi xem hắn có đau hay không, hỏi thì thế nào cũng trả lại một câu "Này cũng gọi là đau à".

Nguyên Sách thu tay, nhàn nhạt kéo cổ tay áo xuống: "Nhìn có vẻ doạ người chút thôi, một cái Chung gia, còn không đáng."

Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô dụng, Khương Trĩ Y nhìn nhìn khuỷu tay bị băng bó của hắn, lại nhìn nhìn mắt cá chân cũng đang bọc vải mịn của mình, không biết là đang an ủi ai mà thở dài: "Thôi đi, coi như chàng là vì muốn chịu khổ cùng ta vậy."

"......"

Khương Trĩ Y hoãn lại một lát, hỏi: "Nhưng mà, cái tên Trác Khoan kia thật sự biến thành...... kẻ ngốc sao?"

Nguyên Sách nghiêng nghiêng đầu: "Không phải hắn thích động não ra chủ ý lắm sao?"

Nghe ý tứ này, chắc là có trị cũng không hết.

"Vậy có phải hơi quá rồi hay không......" "Bị té ngã va chạm vốn là phải xem may rủi của mọi người, nếu may mắn thì chỉ bị trẹo chân, nếu xui xẻo thì đập đầu cũng bị biến thành như vậy, quả bảo của hắn, làm sao biết trước được?"

Tưởng tượng bộ dáng nếu như mình biến thành ngốc tử, Khương Trĩ Y hít một ngụm khí lạnh, hai tay ôm lấy mặt: "Ta cũng sẽ không biến thành như vậy!"

Nghĩ nghĩ lại hỏi: "Lỡ như có lúc ta biến thành như vậy thì làm sao bây giờ, chàng sẽ chăm sóc ta cả đời sao?"

"......"

Không đợi Nguyên Sách đáp, Khương Trĩ Y lại tự mình lắc lắc đầu: "Thôi đi, nếu thật sự biến thành ngốc tử, chuyện mất mặt như vậy, tốt nhất không nên có người biết, nếu có ai biết, ta giết hắn diệt khẩu luôn. Ta cũng không cần chàng chăm sóc, ta tìm một nơi không ai biết ta để kết liễu thân tàn này đi......"

"......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play